Ông Xã Hợp Đồng

Chương 23 :

Ngày đăng: 11:58 30/04/20


Cha mẹ Mạnh Kiều Dịch và cha mẹ Vạn Tố Y nói chuyện rất vui vẻ. Sau khi ăn cơm tối xong thì đã khuya lắm rồi, Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi dự định quay về thì Vạn Tố Y chủ động đề nghị tiễn bọn họ.



"Cha mẹ quen thuộc với nơi đây hơn con, con cứ ở lại đây đi, không cần tiễn đâu." Dương Thục Nghi ngồi trên xe lăn nhìn Vạn Tố Y và giơ tay lên vẫy cô.



Vạn Tố Y lập tức đi tới, cúi lưng duy trì một độ cao với Dương Thục Nghi: "Mẹ, mẹ cứ để con tiễn mẹ ra ngoài đi. Vừa lúc... con có mấy lời muốn nói với mẹ."



Ánh mắt Dương Thục Nghi có phần nghi ngờ, chắc bà ấy không đoán được Vạn Tố Y muốn nói gì với mình nên gật đầu nói: "Được."



Vạn Tố Y chủ động đẩy xe lăn cho Dương Thục Nghi. Nhưng cô mới vừa đi được hai bước, Mạnh Kiều Dịch đã đưa tay qua, đỡ xe lăn của Dương Thục Nghi và đẩy về phía trước: "Để anh làm cho."



Vạn Tố Y ngước nhìn Mạnh Kiều Dịch, anh không cúi đầu xuống nên cô chỉ có thể nhìn thấy được cái cằm với độ cong hoàn hảo của anh.



Cô nghĩ, chẳng còn mấy ngày nữa thì sẽ tới buổi lễ đính hôn của cô và Mạnh Kiều Dịch, cô muốn nói cho Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi biết về chuyện cô đã kết hôn, còn có công việc ở nhà tang lễ nữa. Cô không thể giấu diếm bọn họ chuyện gì được.



Ban đầu, cô muốn tiễn Dương Thục Nghi ra ngoài là định nói về chuyện này. Nhưng từ phòng khách ra đến tận cổng nhà, Mạnh Kiều Dịch gần như không cho cô có cơ hội mở miệng nói chuyện.



Cho đến khi thấy Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi lên xe, Vạn Tố Y cũng không tìm được cơ hội nào thích hợp.



Mặc dù Mạnh Kiều Dịch không nói rõ, nhưng cô luôn cảm thấy hình như anh biết cô muốn nói gì.



"Vì sao anh không để tôi nói cho cha mẹ biết chứ?" Vạn Tố Y không hề muốn lừa dối bọn họ, bọn họ đối xử với cô rất tốt. Nhưng chính vì vậy, cô càng cảm thấy mình không nên giấu diếm bọn họ.



Mạnh Kiều Dịch đi ở phía trước Vạn Tố Y, nghe cô nói vậy thì bước chậm lại, quay đầu nhìn cô và mỉm cười: "Nên để tôi nói việc này."



Để anh nói sao?



"Tôi nói cho bọn họ biết, cũng sẽ làm cho bọn họ tiếp nhận chuyện này, em không cần lo lắng." Mạnh Kiều Dịch đứng yên, chờ Vạn Tố Y tới gần.
Vạn Tố Y có vẻ khó xử. Cho dù cha mẹ cô vẫn ở đây, nhưng bọn họ đã ngủ rồi. Tối nay, Mạnh Kiều Dịch không ở đây cũng không sao.



Nhưng anh đã đi vào, thậm chí cởi áo khoác, tay đặt trên cà- vạt và nhìn Vạn Tố Y: "Khuya lắm rồi, em không định tắm rửa rồi đi ngủ à?"



Vạn Tố Y quay lại và gật đầu với Mạnh Kiều Dịch, nói chuyện có phần không được tự nhiên: "Anh đi tắm trước đi."



Mạnh Kiều Dịch gật đầu, rút khăn mặt từ trong ngăn kéo ra và đi vào phòng tắm.



Lúc này, Vạn Tố Y mở tủ quần áo ra và chuẩn bị tìm quần áo thay, cô mới phát hiện ra trong tủ quần áo còn có quần áo của Mạnh Kiều Dịch, chắc hôm nay anh đã sai người ta qua.



Quần áo của anh được đặt chỉnh tề ở bên cạnh quần áo của Vạn Tố Y, màu sắc quần áo của hai người không giống nhau, nhưng có cảm giác ấm áp một cách kỳ lạ, những bộ quần áo nhìn như không hòa hợp tự nhiên có thể đặt cùng một chỗ.



Từ số lượng quần áo trong tủ thì thấy được, Mạnh Kiều Dịch không tính sẽ ở lại đây chỉ một đêm, mà muốn ở lại lâu dài.



Vạn Tố Y ngây người nhìn tủ quần áo rất lâu, mới nghe trong phòng tắm vọng ra giọng nói dễ nghe của Mạnh Kiều Dịch: "Y Y."



"Sao vậy?" Vạn Tố Y đi tới gần cửa phòng tắm, khẽ hỏi.



Giọng nói của Mạnh Kiều Dịch hòa lẫn với tiếng nước từ bên trong truyền tới: "Em vào đây."



"..." Anh bảo cô vào làm gì chứ?



Vạn Tố Y theo bản năng nuốt nước bọt, giọng nói còn nhỏ hơn: "Sao vậy?"



Vạn Tố Y hỏi xong, mấy phút sau vẫn không nghe thấy bên trong có tiếng trả lời, Vạn Tố Y đứng ở bên cửa kính do dự một lát mới đi vào. Cô đến bên ngoài buồng tắm nhỏ, không được từ nhiên hỏi lại: "Anh có chuyện gì vậy?"