Ông Xã Hợp Đồng

Chương 248 :

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


“Xem ra mấy ngày hôm nay em đã quen với việc giữ khoản cách với Mạnh tiên sinh rồi.” Vạn Tố Y mím môi, cố tình nói mà nhìn sang phía Mạnh Kiều Dịch.



Mạnh Kiều Dịch lắc đầu: “Y Y toàn vậy, ít khi đối với anh mà không giữ khoảng cách.”



“Đấy là lịch sự.” Vạn Tố Y thấy Mạnh Kiều Dịch tiếp lời, liền đổi ý.



Mạnh Kiều Dịch nở nụ cười thần bí, ngón tay anh véo nhẹ má cô: “có nhiều lúc anh hận mình không thể khiến Y Y nhập vào cơ thể anh, cho đến khi nào Y Y có thể khống chế anh một cách tự nhiên rồi mới thả ra ngoài.”



“Em đâu có phải là Eva đâu?” Vạn Tố Y quay mặt qua một bên mà tránh bàn tay của Mạnh Kiều Dịch.



Mạnh Kiều Dịch dừng xe, vẫn nghĩ mãi về câu nói của Vạn Tố Y: “nếu có thể, anh hy vọng là thật.”



Vạn Tố Y nếu là chiếc xương sườn của anh, thì cũng là chiếc mềm yếu nhất, người khác không được phép đụng vào, nếu có đụng vào là đau đến mức không chịu được.



“Anh nghĩ nhiều rồi.” Vạn Tố Y không nhịn được mà cười, đưa tay gỡ dây an toàn chuẩn bị xuống xe nhưng bị Mạnh Kiều Dịch ngăn lại.



Anh gỡ bỏ dây an toàn, đi xuống xe rồi vòng qua mở cửa xe cho cô: “những việc như này sao có thể để xương sườn làm chứ, cứ để anh mở cửa xe.”



“......”



Vạn Tố Y ngưng cười, anh thật sự coi cô là xương sườn rồi.



Mạnh Kiều Dịch mở cửa xe, đưa tay ra đón lấy cô, Vạn Tố Y ngước lên vừa lúc Mạnh Kiều Dịch cũng đang nhướng mày nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, cô nhẹ nhàng đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh.



Hai người nắm tay nhau dạo bước, những ngày tháng như này dần già, ai cũng sẽ trở nên lười biếng. Vạn Tố Y bây giờ cũng vậy, dạo gần đây không có lịch làm việc, cô sống nhàn nhã như thần tiên cõi trần.
“Con muốn nghe..........”



Tối nay được nghe truyện nên Kha Kha tỏ ra rất phấn khích.



Lương Dần ở trong phòng của Kha Kha hồi lâu, Lí Nhược Hàm trong bòng ngủ mãi chưa thấy Lương Dần trở lại, có phần sốt ruột.



Cô ta liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì Lương Đán bước vào.



“Anh đi đâu đấy? Sao muộn vậy?” Cả tối nay không thấy bóng dáng Lương Dần đâu, nhưng khi Lí Nhược Hàm tan làm đã không thấy anh ở công ty nên chắc chắn không phải là tăng ca trong công ty.



Lương Dần kéo cà vạt, nhìn về phía Lí Nhược Hàm không trả lời câu hỏi mà nói: “sau này em có thể quan tâm Kha Kha chút không? Cho dù không phải con em nhưng ít nhất cũng là cháu ruột. Dù là kể truyện cho con bé nghe cũng được.”



“Anh xem em có thời gian đâu, mỗi ngày cũng đều cùng anh đi làm rồi tan làm đấy thôi.” Lí Nhược Hàm nhìn Lương Dần tỏ vẻ bực mình, kéo mạnh chăn đắp lên người.



Gần như chỉ có như vậy mới biểu hiện ra là cô đang bực mình, cô ta lại liếc qua bên Lương Dần, thấy anh không có vẻ gì mệt mỏi.



Bàn tay Lương Dần giữ trên cà vạt hồi lâu, khắp người anh ta đều nhức mỏi.



“Em bận sao?” Khắp người Lương Dần toát ra vẻ lạnh lùng mà hỏi.



“Đương nhiên.” Lí Nhược Hàm hình như ý thức được tia tức giận trong câu nói của Lương Dần, liền nhanh ý mà kể lể: “mỗi ngày em phải ký bao nhiêu là hợp đồng, cần em tổ chức các buổi ký hợp đồng cũng rất nhiều.”



Lương Dần nghe vậy bất giác cười: “đúng rồi, hợp đồng cần ký đúng là nhiều thật, những buổi ký hợp đồng cần em tổ chức cũng nhiều. Có phải những hợp đồng cần em làm giả cũng rất nhiều đúng không?”