Ông Xã Hợp Đồng

Chương 293 :

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


"Trong nhà có một vườn hoa, cơm nước xong cô Thẩm có thể đi dạo cho đỡ buồn. Về phần trong thành phố, ở đây có rất nhiều danh lam thắng cảnh. Nếu như cô Thẩm cảm thấy có hứng thú thì có thể tới xem." Thái độ của Thẩm Nghi San không tốt, nhưng điều này không ảnh hưởng tới thái độ của Tôn Ích đối với cô ta.



Thẩm Nghi San dường như không nghe thấy Tôn Ích nói gì, cô ta liếc nhìn anh ta và lên tiếng: "Anh bật ti vi cho tôi xem đã."



Một mình ăn cơm rất buồn chán, cô ta yêu cầu được xem ti vi cũng không quá đáng.



Tôn Ích gật đầu, xoay người lấy điều khiển từ xa bật ti cho Thẩm Nghi San vi.



Không biết Tôn Ích vô tình hay cố ý, lại bật tới kênh chương trình thực tế.



Thẩm Nghi San vốn đang yên tĩnh ăn cơm, cô ta yêu cầu xem ti vi chỉ vì không muốn lúc mình ăn cơm mà không có tiếng động gì. Cô ta cũng không tập trung xem chương trình đang phát. Nhưng khi nghe đến tiếng nói quen thuộc trong ti vi, cô ta vẫn ngẩng đầu lên xem, vừa vặn nhìn thấy Vạn Tố Y...



"Người này? Đây là Vạn Tố Y sao?" Khi vừa nhìn thấy Vạn Tố Y, Thẩm Nghi San liền sững người, rõ ràng cảm thấy giống, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, yêu cầu Tôn Ích cho mình một câu trả lời.



Tôn Ích gật đầu và trả lời rất chắc chắn: "Đúng là tiểu thư."



"Là con bé à..." Thẩm Nghi San khẽ nhíu mày. Không ngờ là Vạn Tố Y. nhưng vì sao cô ta luôn cảm thấy điều này không thật vậy?



Thẩm Nghi San hoàn toàn thả dao nĩa xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vạn Tố Y trong chương trình thực tế, thuận miệng hỏi Tôn Ích: "Ở đây, con bé rất nổi tiếng sao?"



"Không phải ở đây, cô chủ nổi tiếng trong cả nước ạ." Tôn Ích không hiểu sao luôn cảm thấy tự hào về Vạn Tố Y.



Dù nói thế nào đi nữa, anh cũng từng là người đại diện của Vạn Tố Y.
Cô hắt xì hơi nhưng cũng không có nước mũi, chỉ có chút nước bọt.



"Em đưa khăn cho anh." Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y lau xong thì giơ tay về phía cô và nói.



Vạn Tố Y muốn thuận lợi nhét khăn vào trong túi của mình, lại bị Mạnh Kiều Dịch ngăn lại. Cô thu cái khăn trong tay nói: "Nhưng em đã dùng qua nó rồi mà."



"Không sao! Anh mà ghét em thì không phải là ghét bản thân anh sao?" Hơn nữa, khăn cũng không dính thứ gì.



Nói xong, Mạnh Kiều Dịch cần chiếc khăn trong tay Vạn Tố Y qua, gấp lại cẩn thận rồi mới nhét vào trong túi mình.



Vạn Tố Y khẽ cười liếc nhìn Mạnh Kiều Dịch, mặc cho anh nắm tay đi tới chỗ bác sĩ Chu.



Vạn Tố Y đã mang thai ba tháng. Hôm nay bác sĩ Chu sắp xếp lịch cho cô qua siêu âm màu. Đây là lần đầu tiên Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch thấy dáng vẻ của con mình nên cô ít nhiều có chút khẩn trương.



Cho dù Mạnh Kiều Dịch vẫn luôn trấn an Vạn Tố Y, nhưng cô có thể nhìn ra anh còn mong chờ hơn cả cô, hình như cũng căng thẳng hơn cô một chút.



Khi bác sĩ Chu làm kiểm tra cho Vạn Tố Y, từ chỗ cô nằm không thể nhìn thấy hình dáng của đứa trẻ, Mạnh Kiều Dịch đi vào trong, xem hết tất cả.



Vạn Tố Y không thấy được nên nhìn chằm chằm vào Mạnh Kiều Dịch, thấy vẻ mặt của anh dần dần dịu xuống, đôi mắt giống như hai tảng băng lạnh cũng trở nên ấm áp và dịu dàng.



"Anh thấy chưa? Bây giờ còn rất nhỏ, nên không thể nhìn thấy rõ ràng được." Bác sĩ Chu chỉ vào một chỗ trên màn ảnh và nói với Mạnh Kiều Dịch.