Ông Xã Hợp Đồng

Chương 306 :

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Vạn Tố Y từ trên xe bước xuống thời điểm, sắc mặt của cô đỏ bừng, trên mặt đối với trượt băng của vui sướng kình còn chưa qua.



"Cô chủ." Lúc này, tôn ích vừa vặn ra, đem trong tay là chiếc áo khoác của vạn tố Y.



Vạn Tố Y tay kéo lấy quần áo, cảm tạ hướng phía tôn ích nhìn xem: "Tuyết rơi to như vậy, không cần ra cửa chờ tôi đâu."



"Là cậu chủ, cậu chủ sợ cô nhiễm lạnh liền bảo tôi cầm áo chờ cô." Tôn ích lập tức cười một tiếng, nhìn xem Vạn Tố Y phủ thêm quần áo, lập tức bbaatj ô che cho cô.



Vạn Tố Y quay đầu hướng phía mạnh kiều dịch nhìn thoáng qua, nhàn nhạt cười một tiếng. Mạnh kiều dịch đáp cô cười, từ tôn ích nhận lấy dù, mang theo Vạn Tố Y đi vào.



Tôn ích một lần nữa mở ra một cây dù, vừa mới chuẩn bị đuổi theo, liền nhìn thấy một thân ảnh hướng phía bọn họ nhìn tới.



Chạy tới không phải người khác, mà là thẩm nghi san. Thẩm nghi san ra của tương đối gấp, một đường chạy chậm tới, cũng không có đổi giày, lúc cô ta nhanh đến bên cạnh Vạn tố Y không cẩn thận ngã một cái.



"Chị" Vạn Tố Y thấy rõ ràng chạy tới người, lập tức quan tâm kêu một tiếng.



Thẩm nghi san ngã sấp xuống của trong nháy mắt, rõ ràng khóa một chút lông mày, sau đó ra vẻ đứng vững đứng lên, nhìn xem Vạn Tố Y lo lắng lên tiếng: "Tố y, chị?"



"Chị, chị." Vạn Tố Y không có bận tâm vấn đề của Thẩm Nghi san, mà là lo lắng hỏi thăm thẩm nghi san.



Thẩm nghi san lắc đầu, ánh mắt bên Vạn Tố Y trên thân quét một vòng: "Tôi nghe tôn ích em bị cảm?"



"Em?Em không sao?" Vạn Tố Y hơi kinh ngạc, cô rất tốt, nhưng không có nhiễm cảm.



Tôn ích cười lạnh một tiếng, che dù đi tới phủ nhận lời của cô ta: "Tôi không nói cô chủ bị cảm, tôi chỉ nói sợ cô chủ bị nhiễm cảm."



Thẩm nghi san cũng không nghĩ tới tôn ích sẽ làm chúng như thế trực tiếp vạch trần mình, dù sao thẩm nghi san ở chỗ này cũng coi là khách nhân, anh ta một cái người hầu hẳn là sẽ quá dám chủ động phản bác chính mình.
Vạn Tố Y trong tay còn đang nắm khăn mặt đặt ở dưới nước: "Hả?"



"Anh cũng lạnh." Trán của Mạnh Kiều Dịch đối diện với chán của cô, gương mặt cọ xát nghiêng đi gương mặt của cô.



Vạn Tố Y vừa mới chuẩn bị hướng phía mặt của hắn đưa tới mình tay: "Vậy em "



"Anh không lạnh ở mặt." Mạnh kiều dịch cánh tay còn lại ngăn trở Vạn Tố Y muốn duỗi tay hướng lên trên, tay của anh bắt lấy Vạn Tố Y, trong ánh mắt tràn ngập có ý riêng.



Vạn Tố Y sắc mặt đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng nhắm mắt lại, ánh mắt có thể như thế nào tránh thoát anh ta liền như thế nào tránh thoát anh ta.



Trong phòng tắm ấm áp hơi nước càng ngày càng dày đặc, lúc này thật sự cảnh tượng rất giống tiên cảnh, để cho người ta lạc vào bên trong thật khó để thoát khỏi cảnh tượng tuyệt đẹp đó.



Vạn Tố Y nhắm mắt lại, vốn không phải tác hôn ý tứ, nhưng rất nhanh, môi cô dần trở nên ấm áp.



Đợi đến Vạn Tố Y từ trên lầu đi xuống lúc, canh gừng đã nấu xong một giờ.



Thẩm nghi san ngồi ở phía dưới chờ lấy Vạn Tố Y, trong lòng sớm đã đem Vạn Tố Y oán thầm một vạn lần, nhưng nhìn được Vạn Tố Y xuống lầu, trên mặt vẫn là giơ lên ý cười nói đùa: "Tố y, nếu em không xuống, canh gừng sớm muội rồi."



"Thật xin lỗi." Vạn Tố Y há miệng, lúc đầu muốn giải thích nguyên nhân vì sao mình xuống muộn, có thể ra miệng, căn bản không biết nói thế nào, lại không cách nào tìm lý do tùy tiện lấp liếm cho qua.



Sắc mặt nàng thoáng đỏ lên xuống lầu, tôn ích lập tức bưng một bát canh gừng tới: "Tôi nghe cậu chủ nói cô ngoài tuyết chơi, đây là canh chuẩn bị cho cô, tránh lúc lại cảm."



Vạn Tố Y hướng tôn ích cười một tiếng, tiếp nhận canh gừng từ tay Tôn Ích.



Vạn Tố Y từ trước đến nay không thích hương vị của gừng, bất quá nếu là của Tôn Ích chuẩn bị, cũng không thể lãng phí tâm huyết của cậu ta.