Ông Xã Hợp Đồng

Chương 327 :

Ngày đăng: 12:02 30/04/20


Mạnh Kiều Dịch nhướng mày và né tránh ánh mắt Vạn Tố Y vài giây, rõ ràng đang suy ngẫm: "Anh nói vậy cũng không phải có ý khen Y Y. Chẳng qua anh nhớ trước đây em luôn hi vọng anh ở lại công ty làm việc, bây giờ lại khác."



Vạn Tố Y để hai tay ra sau lưng và cười với vẻ thần bí, hỏi Mạnh Kiều Dịch: "Khác chỗ nào chứ?"



Cô đại khái đã hiểu được ý của Mạnh Kiều Dịch, nhưng vẫn muốn nghe anh nói ra, sau đó mới trả lời anh.



"Trước kia là tiêu chuẩn vợ hiền mẹ tốt, bây giờ là cô bé dễ thương lại ham chơi." Mạnh Kiều Dịch nói xong, đầu ngón tay cọ cọ vào mũi của Vạn Tố Y than thở.



Vạn Tố Y kéo tay của Mạnh Kiều Dịch ra và đặt lên trên bụng mình, rất thản nhiên nói ra lý do: "Trước kia chỉ có hai người chúng ta nên tất nhiên phải coi trọng sự nghiệp. Nhưng bây giờ không phải đã có nhóc con này sao? Chúng ta cần phải dưỡng thai cho tốt, không thể để cho con ở trong bụng đã cảm thấy cha suốt ngày bận rộn được. Em thấy bây giờ sự nghiệp của ông chủ Mạnh đã ổn định, quả thật có tư cách bớt chút thời gian để hưởng thụ không khí gia đình rồi."



Lời Vạn Tố Y nói hình như cũng đúng, làm người ta căn bản không có cách nào phản đối được.



"Được, anh tán thành." Mạnh Kiều Dịch không nghĩ nhiều, suy nghĩ của anh cơ bản đều nhất trí với lời Vạn Tố Y nói.



Sau khi Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y kết hôn, trọng tâm của cuộc sống vốn nên là gia đình, bây giờ trong nhà sắp đón thành viên mới thì lại càng phải như vậy.



Mạnh Kiều Dịch nói xong thì giơ tay lên ôm Vạn Tố Y chuẩn bị ra ngoài: "Hôm nay em muốn đi đâu ăn?"



"Cơm tối à?" Vạn Tố Y tươi cười hỏi.



"Ừ." Mặc dù giờ này ăn cơm chiều có hơi sớm, nhưng sau khi về Vạn Tố Y vừa lúc có thể uống ít canh, rất tốt.



Nhưng Vạn Tố Y không hề thấy đói: "Nhưng em không muốn ăn, bằng không em với anh làm việc một lúc đã? Em vốn không có việc gì, chẳng qua tới thăm anh một chút, để anh và đứa trẻ trao đổi nhiều hơn thôi."




"Nhưng chúng ta không thân. Khi tôi chưa về nước, ngoại trừ tôi gọi điện thoại một lần, chúng ta đã bao giờ nói chuyện qua điện thoại chứ?" Cô ta nhìn Vạn Tố Y hỏi, rõ ràng đang tìm rất nhiều chứng cứ, chứng minh hai người cũng không phải là chị em gái thân thiết.



Vạn Tố Y cười nhạt: "Nhưng chị có việc, mẹ vẫn sẽ tìm em. Vì sao? Bởi vì em có trách nhiệm chăm sóc chị."



"Thôi quên đi, cô không cần nói với tôi những chuyện này làm gì. Cô không lừa được tôi đâu." Thẩm Nghi San khoát tay với Vạn Tố Y, mặc dù cô ta cười lạnh nói ra những lời này, nhưng rõ ràng đã bớt tức giận.



Thái độ của Vạn Tố Y luôn mềm mỏng. Thẩm Nghi San cũng không thể hùng hổ dọa người mãi, tất nhiên cũng phải dừng những lời mình muốn nói lại.



"Nhưng về chuyện tối hôm qua, tôi thật sự phải cảm ơn Tôn Ích." Thẩm Nghi San hít một hơi thật sâu, bởi vì chuyện tối hôm qua, cô ta đã thay đổi cách nhìn về Tôn Ích.



"Đúng là nên nói một tiếng cám ơn." Thấy Thẩm Nghi San tự mình nói cảm ơn, Vạn Tố Y không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Như vậy, tối hôm qua hẳn không có chuyện gì chứ?



Thẩm Nghi San duỗi thắt lưng, nói tiếp: "Còn nữa, tôi không về Hải Viên, mấy ngày tới tôi muốn ở lại đây."



Khách sạn rất cao cấp, cũng rất thoải mái, quan trọng nhất chính là không có cảm giác gò bó như ở Hải Viên.



Ở Hải Viên, cô ta trước sau vẫn là khách, không thể hoàn toàn thả lỏng. Nhưng ở đây lại khác. Cửa phòng vừa đóng thì chỉ có một mình, cô ta muốn làm thế nào cũng được. Quan trọng nhất chính là Thẩm Nghi San thích ở trong khách sạn sang trọng này.



Thẩm Nghi San đã nói rõ ràng muốn ở lại, Vạn Tố Y cũng không ngăn cản, chỉ đề nghị: "Vậy để dì Tống ở đây với chị, em sẽ lo lắng nếu để chị ở một mình."



Dì Tống ở đây cũng tiện chăm sóc Thẩm Nghi San, như vậy Vạn Tố Y sẽ yên tâm hơn.