Ông Xã Hợp Đồng
Chương 346 :
Ngày đăng: 12:02 30/04/20
Mạnh Kiều Dịch cũng không ép buộc cô, bế cô lên tầng.
Bình thường vào lúc này, Vạn Tố Y đã sớm để cho Mạnh Kiều Dịch đặt dưới thân. Nhưng lúc này thì không, cô dựa vào trong lòng anh và ngủ rất bình yên.
Ở trong trí nhớ của Vạn Tố Y, cô và Mạnh Kiều Dịch không nói lời nào nữa, cô cứ ngủ thiếp đi như thế.
Mạnh Kiều Dịch lại không yên tâm chìm vào giấc ngủ được. Anh nhìn Vạn Tố Y ngủ say và suy nghĩ hồi lâu. Anh đang suy nghĩ xem việc mình làm rốt cuộc là đúng hay sai. Có thể anh không nên gửi khoản tiền kia cho nhà họ Thẩm.
Mạnh Kiều Dịch vẫn hiểu được đạo lý lòng tham không đáy này. Chỉ cần ăn ngon một lần, về sau lại muốn ăn thêm một miếng.
Ngoài điều này ra, hôm nay Vạn Tố Y chịu uất ức như vậy, dù sao cũng không thể chịu không được. Dù nên lịch sự và khách sáo với người lớn tuổi, nhưng anh không cần làm vậy với Thẩm Nghi San.
Mạnh Kiều Dịch trực tiếp gọi điện thoại ra ngoài cho Tôn Ích, nói: "Nếu Thẩm Nghi San đã cắt đứt liên lạc với vợ tôi, như vậy chi tiêu trong cuộc sống của cô cũng không cần trả nữa. Cả chi phí khách sạn cũng vậy. Còn nữa, bảo người bên cạnh cô ta về đi."
Có mấy lời, không phải chỉ nói ra để dọa người. Là Thẩm Nghi San nói muốn cắt đứt quan hệ, như vậy thì quan hệ này phải đứt, không thể "dây dưa".
Vạn Tố Y đang ngủ say nên không biết Mạnh Kiều Dịch ngủ lúc mấy giò, cũng không biết cuộc điện thoại anh đã gọi đi. Ngày hôm sau, cô mơ màng tỉnh lại thì muộn lắm rồi. Bởi vì hôm qua khó lâu như vậy, nên hôm nay mắt cô sưng húp.
Cô nhìn đôi mắt của mình trong gương, cuối cùng quyết định trang điểm xong mới đi làm.
Nhưng mắt cô quá rõ ràng, cho dù trang điểm cũng không che được.
"Em tới công ty đây." Vạn Tố Y ăn sáng xong thì dọn đồ và nói.
"Ừ, em lên xe trước chờ anh một lúc, anh gọi điện thoại đã." Nếu cả hai đều đi tới công ty thì vẫn nên đi cùng nhau.
Vạn Tố Y nghe theo ý của Mạnh Kiều Dịch, cầm áo khoác của mình và trực tiếp ra ngoài.
"Tôi cũng vậy, nhưng tôi là chạy tới quay phim buổi sáng." Hoắc Triệu cũng giải thích, sau đó hỏi Nguyễn Ca: "Uống cà phê xong, cô về có ngủ được nữa không?"
"Không có cách nào, tôi sợ lái xe không tập trung." Nguyễn Ca nói xong đã đứng ở trước quầy chuẩn bị gọi đồ.
"Chờ một lát." Hoắc Triệu kéo tay Nguyễn Ca và mỉm cười: "Để tôi đưa cô về."
"Thật à?" Nguyễn Ca kinh ngạc, giống như Hoắc Triệu đưa ra một lí do rất đường đột.
"Còn một giờ nữa tôi mới phải quay phim, vẫn kịp. Nhưng bây giờ cô muốn uống cà phê, về rồi sẽ không có cách nào ngủ được, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng mất. Đi thôi, tôi đưa cô về." Hoắc Triệu nói xong đã kéo Nguyễn Ca ra ngoài: "Cô để xe ở đâu?"
"Ở ngoài bãi đỗ xe..." Nguyễn Ca cũng không biết tại sao mình lại đi theo anh.
Hoắc Triệu tìm được chính xác chiếc xe của Nguyễn Ca, mở cửa xe ra cho cô. Cô ngồi vào trong xe. Anh không nói câu nào đã trực tiếp khởi động xe.
"Đợi lát nữa có thể cô có thể cho tôi mượn xe mấy giờ được không?" Một lúc lâu, Hoắc Triệu nghiêng người qua và nói với Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca lập tức gật đầu đồng ý, xem như cảm ơn Hoắc Triệu đã đưa mình về. Nhưng cô hơi tò mò hỏi: "Nhưng anh muốn mượn xe làm gì?"
Xe của Hoắc Triệu còn tốt hơn xe cô nhiều, không cần thiết phải mượn xe của cô.
"Tôi phải quay về tổ phim, tôi sợ gọi xe sẽ không kịp." Hoắc Triệu cười khẽ nói.
Nguyễn Ca lập tức gật đầu biểu thị hiểu rõ. Hóa ra chỉ là quay về tổ phim, cũng không phải thật sự mượn xe của cô.
"Cô yên tâm, buổi chiều tôi sẽ trả xe lại cho cô."