Ông Xã Hợp Đồng

Chương 356 :

Ngày đăng: 12:02 30/04/20


Mạnh Kiều Dịch đem Vạn Tố Y ôm vào lòng, trong mắt ánh lên nụ cười ấm áp, nhưng lại không chìa tay xoa bụng Vạn Tố Y.



Bác sĩ nói, thường xuyên xoa bụng không tốt đối với thai nhi.



“Đứa nhóc này đúng là làm người khác lo lắng.” Mạnh Kiều Dịch trách móc đứa con của mình, nhưng vẫn không giấu được sự yêu thương trong đáy mắt.



Vạn Tố Y nhăn nhăn mũi,chọt chọt Mạnh Kiều Dịch làm động tác im lặng: “Anh nói như thế sẽ doạ đến con đấy.”



“Hửm?”



“Bác sĩ bảo đứa trẻ trong bụng có thể nghe được những lời ba mẹ nói.” Một bàn tay Vạn Tố Y đặt nhẹ vào bụng, nhưng không có vuốt ve, chỉ là nhẹ nhàng đặt tay trên đó, giống như đang an ủi tiểu bảo bối trong bụng.



Mạnh Kiều Dịch nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của cô mà bật cười: “Nếu như có thế thật sự nghe được, vậy cũng là một chuyện tốt, anh có dạy dỗ nó thì nó cũng có thể nghe thấy được.”



Nói xong, Mạnh Kiều Dịch buông Vạn Tố Y ra, cúi người ngồi xổm trước mặt cô, nét mặt vô cùng nghiêm khắc: “Mấy tháng sau này phải an phận một chút, đừng làm cho mẹ con không thoải mái, nếu không nghe lời thì sẽ không có cơm ăn.”



“.........”



Vạn Tố Y không nói nên lời vừa cảm thấy Mạnh Kiều Dịch rất buồn cười, anh cứ nói như thế, cứ giống như một đứa con nít, thật là làm cho người khác không biết nói như thế nào.



“Vốn dĩ việc này phải ôn nhu, nhưng lại bị Mạnh tiên sinh nói như thế, tại sao cảm thấy rất buồn cười.” Tay của Vạn Tố Y từ trên bụng thả xuống, không kiềm được ý cười mà nói.



“Đây là cuộc trò chuyện của cha và con gái.” Mạnh Kiều Dịch đứng dậy, tư thế ngẩng cao hơi nghiêng người khom xuống vừa với chiều cao của Vạn Tố Y: “Nó đồng ý với anh rồi.”



Vạn Tố Y nhướng mày, lời của Mạnh Kiều Dịch, cô có hai chỗ không được hiểu cho lắm: “Hửm? Anh làm sao biết được là con gái? Còn nữa nó đáp ứng anh khi nào?”




Dư Thiệu Lâm nhướn mày, nhíu mắt nhìn Nguyễn Ca, trong mắt anh ta lúc này, Nguyễn Ca là đang muốn cùng anh chơi trò đoán chữ sao.



“Nếu như bảo tôi thay đổi, vậy tôi phải thay đổi toàn bộ, còn nếu bảo anh thay đổi, thì chỉ cần một điều thôi, có lẽ sẽ dễ dàng hơn.” Nguyễn Ca nói rất đúng, ít ra, lời của cô cũng có lí.



Lý do thoái thoát của cô đối với Dư Thiệu Lâm mà nói có chút dễ thương, khiến anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.



Nguyễn Ca thu hồi lại nụ cười trên môi, trong mắt cô nhìn ra, lúc này Dư Thiệu Lâm đang cười nhạo cô mà thôi.



“Thật xin lỗi, những điều nói anh không thay đổi được.” Dư Thiệu Lâm nhìn ánh mắt đầy chờ đợi của Nguyễn Ca, như đinh đóng cột trả lời cô.



Nguyễn Ca nghiến răng nghiến lợi nhìn Dư Thiệu Lâm, chỉ cần Dư Thiệu Lâm để ý đến cô, nói chuyện với cô, cô luôn cảm thấy lời của anh ta như đang châm biếm mình.



Nguyễn Ca nghe Dư Thiệu Lâm nói như vậy nhiều rồi, lại cũng không muốn gây to chuyện, chỉ là trên mặt có chút tức giận, cuối cùng cũng gắng gượng nở ra một nụ cười: “Không sao, dù sao bộ phim cũng gần kết thúc, tới lúc đó tôi cũng không cần nghe anh nói những lời này.”



Đúng thế, chỉ cần bộ phim quay xong, Nguyễn Ca và Dư Thiệu Lâm cũng không càn thiết phải gặp mặt nhau, cô cũng sẽ không phải nghe Dư Thiệu Lâm nói bất cứ gì nữa.



Nguyễn Ca một mặt thoải mái nói ra làm cho nụ cười trên mặt Dư Thiệu Lâm trở nên cứng đờ. Lời của cô hình như đã nhắc nhở Dư Thiệu Lâm điều gì đó.



“Quay phim xong nên dành thời gian nghỉ ngơi.” Dư Thiệu Lâm lại ngồi bên cạnh nhìn cô nói.



“Tôi dựa vào cái gì mà nghe lời anh.”



“Nhân lúc em nghỉ ngơi, chúng ta tái hôn đi.”