Ông Xã Hợp Đồng

Chương 385 :

Ngày đăng: 12:02 30/04/20


Bà Sử xoay người nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y, đặc biệt lễ phép mở miệng: "Ngài Mạnh, bà Mạnh, chuyện ngày hôm nay hai người cũng đã thấy đấy. Nếu như bảo tôi bỏ qua như vậy, tôi thật sự khó có thể nguôi giận được. Hai người xem thế này có được không? Để Thẩm Lập và Vạn Nhân Mật rời khỏi đây."



Rất rõ ràng, bà Sử đang nể mặt Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y, không làm cho Thẩm Lập và Vạn Nhân Mật quá mức khó coi. Chỉ cần bảo bản thân bọn họ rời đi là được rồi.



"Đương nhiên." Mạnh Kiều Dịch thản nhiên gật đầu, cũng không có ý tranh luận về câu nói của bà Sử.



Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch. Cô biết anh lo lắng cô khó trả lời, nên quyết định thay cô.



"Tố Y! Con nhìn chuyện này xảy ra như vậy sao? Người chịu uất ức chính là chị của con đấy. Hôm nay bất kể thế nào, con cũng phải bảo bọn họ tiếp tục làm đám cưới!" Cho dù, gia đình như lời Thẩm Nghi San nói là giả, nhưng cô ta thật sự có người em gái là Vạn Tố Y.



Thẩm Nghi San không có bối cảnh dễ bắt nạt, nhưng Vạn Tố Y không phải vậy. Ở đây Vạn Tố Y có quyền thế, nếu cô cố ép, bà không tin đối phương không nghe theo.



Vạn Tố Y nhìn về phía Vạn Nhân Mật, trả lời: "Mẹ, chuyện tình cảm vốn là chuyện giữa hai người, mẹ và con tốt nhất đứng dính vào."



"Con nói gì vậy! Đó là chị con, con nhẫn tâm nhìn chị con chịu uất ức sao?" Vạn Nhân Mật vẫn cố gắng muốn Vạn Tố Y giúp đỡ Thẩm Nghi San sửa lại cuộc hôn nhân này.



Vạn Tố Y lạnh lùng hít sâu một hơi, cũng không nói gì thêm.



"Bây giờ con làm vợ ông chủ giàu có nên muốn phủi sạch quan hệ với cha mẹ con đúng không?" Hôm nay, Vạn Nhân Mật đã quá tức giận, bây giờ cũng không nhịn được nữa, trút giận lên người Vạn Tố Y.



Dưới tình thế cấp bách, bà hình như quên thân phận của Vạn Tố Y, vẫn xem cô như cô con gái nhỏ thoải mái trút giận.



"Con thật đúng là..."
Thật may, hôm nay Mạnh Kiều Dịch cũng không nói ra tất cả mọi chuyện, nếu như nói hết, sợ rằng bây giờ Vạn Tố Y sẽ không chỉ đơn giản là thất thần như vậy đâu.



"Em không sao." Vạn Tố Y lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn thất thần: "Chúng ta về đi."



Cô không muốn ở lại đây thêm nữa, chỉ muốn rời đi.



Mạnh Kiều Dịch gật đầu, nắm tay Vạn Tố Y rời đi trước mặt mọi người.



Những người này còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y đã ra ngoài rồi.



Bà Sử nhìn theo bóng lưng của Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y và có hơi ngây người. Bà ta không nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy hai vợ chồng này thật kỳ lạ. Bà ta cảm giác Mạnh Kiều Dịch không giống như quan tâm tới gia đình, bối cảnh của Vạn Tố Y, từ đầu đến cuối đều chỉ quan tâm tới phản ứng của một mình Vạn Tố Y. Nhưng người như vậy, sao có thể không để ý tới gia đình?



"Mẹ, con cũng về trước đây." Lúc này Sử Tác vô tình mở miệng, hắn cũng không muốn ở đây lâu hơn nữa, càng không muốn nhìn mặt Thẩm Nghi San.



Bà Sử đau lòng nhìn con trai, đáp: "Được, con về trước đi. Con cứ yên tâm đi đi, nơi đây giao lại cho mẹ xử lý là được."



Nghe được Sử Tác muốn đi, Thẩm Nghi San lập tức nhào qua kéo hắn lại, mở miệng đầy cầu xin: "Sử Tác, anh không thể đi được. Sử Tác, anh thật sự không quan tâm tới em và con sao?"



"Con của cô không liên quan gì đến tôi." Sử Tác liếc nhìn Thẩm Nghi San, chợt hất tay cô ta ra, hoàn toàn không có chút tình cảm nào.



Thẩm Nghi San chấn động nhìn Sử Tác. Dù thế nào cô ta cũng không ngờ có một ngày Sử Tác biết chân tướng sẽ chấn động kinh sợ như vậy.