Ông Xã Hợp Đồng

Chương 419 :

Ngày đăng: 12:03 30/04/20


Trong lòng Thẩm Nghi San rất chua xót khổ sở, nhưng vẫn cố nhịn xuống.



Con đường này là do chính cô ta chọn, cô ta phải đi tiếp, bằng không tất cả cố gắng trước đó đều uổng phí!



"Mặc dù là cùng một mẹ sinh, nhưng cuối cùng số mạng vẫn khác nhau. Con xem thử em gái cô rồi nhìn lại cô xem." Bà Sử tức giận hừ lạnh một tiếng.



Bởi vì thân phận của Vạn Tố Y, bà Sử luôn cảm thấy Vạn Tố Y đều tốt hơn Thẩm Nghi San.



Thẩm Nghi San bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía Vạn Tố Y rời đi nhưng không nói gì cả.



Một lúc lâu sau, mãi đến không còn nhìn thấy bóng dáng của Vạn Tố Y, cô ta mới khẽ nói một câu: "Chúng tôi căn bản không phải là một mẹ sinh ra."



"Cô nói gì?" Bà Sử không nghe rõ lời Thẩm Nghi San nói nên hỏi lại.



"Không có gì, không phải là muốn kiểm tra sao? Đi thôi." Thẩm Nghi San hoàn hồn, vội mở miệng không cho Sử mẫu có thêm cơ hội hỏi lại.



Vạn Tố Y đã đi cùng Dương Thục Nghi vào phòng khám của bác sĩ. Bác sĩ rất hài lòng về tình trạng của cô.



Sau khi cô mang thai thì vẫn luôn khỏe mạnh, dinh dưỡng cần bổ sung đều thực hiện, cũng không xuất hiện vấn đề dinh dưỡng quá thừa khiến đứa trẻ trong bụng quá lớn.



"Phải chú ý nghỉ ngơi, buổi tối đi ngủ sớm một chút, ban ngày đừng làm việc quá mệt nhọc nữa." Bác sĩ cẩn thận quan sát Vạn Tố Y, hơi đau lòng nói: "Từ kiểm tra thì thấy được không có vấn đề gì cả. Nhưng vành mắt của Tố Y quá thâm, rõ ràng là mệt nhọc quá mức."



Vạn Tố Y gật đầu trả lời, ánh mắt nhìn Dương Thục Nghi có chút áy náy: "Cháu biết, cảm ơn dì."



Đây là lần đầu tiên Vạn Tố Y tới khám bác sĩ này, nhưng nhìn bác sĩ và Dương Thục Nghi trông có vẻ quen thuộc, cô không khó đoán được người này là bạn của Dương Thục Nghi.




"Được, được rồi, đều là công lao của mẹ hết." Lúc này, Mạnh Kiều Dịch mệt mỏi thở ra một hơi và không tranh cãi với bà nữa.



Nếu Mạnh Kiều Dịch đã tới đây, buổi tối chắc chắn sẽ ăn cơm ở đây.



Dương Thục Nghi có nhiều chuyện muốn căn dặn Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y nhưng không làm ngay một lúc. Đợi đến khi bọn họ chuẩn bị, bà lại dặn cũng không muộn.



Dương Thục Nghi không có yêu cầu gì với Vạn Tố Y, nhưng với Mạnh Kiều Dịch thì tương đối nhiều: "Thời gian trước con bận việc cũng không sao, nhưng bắt đầu từ tuần sau thì cũng không được làm nhiều nữa."



"Con phải ở bên cạnh Tố Y nhiều hơn. Tình hình con bé như vậy, ai biết sẽ sinh lúc nào, bên cạnh phải luôn có người." Dương Thục Nghi không thể lúc nào cũng ở cùng, nên tất nhiên phải trông cậy vào Mạnh Kiều Dịch.



Mạnh Kiều Dịch gật đầu đáp ứng, anh vốn cũng nghĩ như vậy nên cố gắng xử lý công việc để chuẩn bị trước.



"Được rồi, chỉ cần con có thể làm tốt chuyện này là mẹ, mẹ cũng không yêu cầu gì khác." Dương Thục Nghi không giữ bọn họ lại lâu, vẫn hi vọng Vạn Tố Y có thể về sớm nghỉ ngơi.



"Vậy, mẹ, chúng con đi đây." Vạn Tố Y lên xe khi Dương Thục Nghi dùng tay ra hiệu "xua đuổi".



"Được rồi, con phải tự mình chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn đấy." Từ biểu hiện của Vạn Tố Y trong khi mang thai, bà càng lúc càng yên tâm về cô hơn, nhưng vẫn cảm thấy cô còn chưa để ý tới sức khỏe của mình.



Sau khi Vạn Tố Y lên xe, Dương Thục Nghi kéo Mạnh Kiều Dịch nói riêng nói mấy câu, sau đó mới cho đi.



Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch cứ mỉm cười suốt trên đường về thì tò mò hỏi: "Mẹ nói gì mà khiến anh vui vẻ như vậy?"



"Mẹ nói nhìn bụng em càng lúc càng thấy giống như con trai." Đường con trên khóe miệng Mạnh Kiều Dịch càng tăng lên, nói tiếp: "Nhưng anh cảm thấy giống con gái hơn."