Ông Xã Hợp Đồng
Chương 457 :
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Kha Kha đã sống cùng Lý Nhược Hàm một thời gian, nên trong lòng rất đề phòng Lý Nhược Hàm.
Thấy Nhìn Lý Nhược Hàm tới gần mình, cô bé theo bản năng dịch sang bên cạnh.
Lý Nhược Hàm vẫn biết cô bé không chịu chủ động thân thiết với mình nên không tức giận, chỉ cười và nhìn cô bé nói: "Dì biết cháu không thích dì, nhưng dù sao dì cũng là dì nhỏ của cháu, nói cho cùng, cho dù dì không lấy A Dần, dì cũng là người nhà của cháu, cháu còn muốn lạnh lùng với dì như vậy sao?"
Kha Kha liếc nhìn về phía Lý Nhược Hàm với vẻ kỳ quái, cô ta nói ra những lời này làm cô bé phải giật mình.
Trước đó, cho dù Lý Nhược Hàm có tâm trạng thế nào đi nữa, từ trước đến nay cũng chưa từng nói ra những lời tình cảm như vậy.
"Dì muốn làm gì?" Kha Kha cũng không phải là đứa trẻ mấy năm trước nữa, bây giờ trong lòng cô bé đầy tâm sự, gia đình liên tục thay đổi lớn như vậy, đã sớm khiến cho cô bé có thể trưởng thành tiếp nhận tất cả.
"Sao? Dì không thể đối xử tốt với cháu à?" Lý Nhược Hàm khẽ xoa đầu Kha Kha, chợt phát hiện thật ra muốn tiếp nhận một đứa bé cũng không phải một là chuyện khó.
Bây giờ, Lý Nhược Hàm tiếp nhận Kha Kha dễ dàng hơn trước nhiều. Lúc này, cô ta thật lòng muốn tốt với cô bé chứ không có tâm tư gì khác.
Nhưng bình thường Lý Nhược Hàm cho Kha Kha ấn tượng không tốt lắm, bây giờ cô ta chủ động lấy lòng khiến cô bé không thích ứng được, theo bản năng né tránh bàn tay của cô ta, nói những lời phân rõ giới hạn: "Tôi không biết dì nói vậy có ý gì, nhưng tôi và dì vẫn duy trì quan hệ bây giờ là được rồi, tôi không cần dì thương tôi."
Kha Kha đã độc lập, có cha và bà nội là đủ rồi, cô bé không cần gì khác nữa.
Lý Nhược Hàm nhìn Kha Kha, cũng tức giận vì lời nói của cô bé, kiên nhẫn hơn trước rất nhiều: "Cháu yên tâm, về sau dì sẽ tốt với cháu, bất kể cháu nói gì, dì cũng sẽ tốt với cháu."
Nói xong, Lý Nhược Hàm cầm lấy hoa quả trên bàn và đi vào phòng bếp.
Lý Nhược Hàm thỏa mãn cười nhìn Kha Kha ngoan ngoãn ăn. Trên mặt Lý Nhược Hàm mặc dù là vẻ tươi cười của người mẹ hiền, nhưng suy nghĩ trong đầu lại không liên quan gì tới cô bé cả.
Cô ta đang suy nghĩ, nếu như lần này cô ta sinh ra một cậu con trai, vậy địa vị của cô ta ở nhà sẽ hoàn toàn vững chắc.
Tất cả mọi người đều sẽ tập trung chú ý vào con mình mà không phải là Kha Kha. Nghĩ như vậy, cô ta có hơi áy náy với Kha Kha, muốn bù đắp cho cô bé.
Lý Nhược Hàm nhìn Kha Kha ăn một lát lại ngồi xuống bên cạnh cô bé nhìn.
Ở phòng bếp, Tào Lan ngược lại không quấy rầy, đã lâu rồi bà ta không nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp như vậy.
Lúc này, nếu như đổi lại là Vạn Tố Y, bà ta sẽ không có gì ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy đây là chuyện Vạn Tố Y phải làm, nhưng đổi lại thành Lý Nhược Hàm, tâm trạng bà ta lại thay đổi, đây chính là thứ gì dễ nhận được thì không quý trọng, thứ gì không dễ lấy mới nhớ mong.
Bây giờ, bà ta đối với Lý Nhược Hàm như thế, không chỉ đơn giản là thuận theo cô ta, cũng càng nhìn cô ta càng thấy thỏa mãn.
Ngay cả Lương Dần về nhà, bà ta cũng không nhịn được nói với Lương Dần: "Con trai, con có cảm giác trong nhà thay đổi rồi không?"
"Thay đổi cái gì?" Lương Dần nhấp một hớp nước nóng, cũng không rõ Tào Lan nói gì.
Tào Lan lắc đầu, khóe mắt cười đầy nếp nhăn: "Không phải, mẹ nói là Nhược Hàm, con có thấy con bé đã khác rồi không?"
"Thật sao? Cụ thể là gì vậy?" Lương Dần không rõ, cũng không muốn suy đoán, nghe Tào Lan nói cho hắn biết là trực tiếp nhất.