Ông Xã Hợp Đồng

Chương 461 :

Ngày đăng: 12:03 30/04/20


Kha Kha cúi đầu, Lương Dần không nhìn thấy được ánh mắt cô bé, nhưng có thể cảm giác được tâm tình của cô bé không tốt.



Lương Dần chỉ cho rằng cô bé nổi tính trẻ con nên giơ một tay về phía đỉnh đầu cô bé định an ủi, chợt cô bé lại mở miệng nói: "Bởi vì... Dì nhỏ hại chết mẹ..."



"..."



Vì câu nói này của Kha Kha, nụ cười an ủi trên mặt Lương Dần lập tức biến mất.



"Con nói gì?" Lương Dần nhíu mày, giọng nói nghiêm lại.



Kha Kha cắn khóe miệng của mình, không chịu nói.



Lương Dần vốn muốn hỏi Kha Kha thêm vài câu, nhưng lúc này Tào Lan lại ra ngoài tìm Kha Kha, thấy hai người đứng ở cửa thì mỉm cười đi tới: "Không phải nói đi rửa tay sao? Sao lại đứng đây? Kha Kha nhanh đi đi, mẹ con đang sốt ruột chờ ở bên trong kia."



"Cô ta không phải là mẹ cháu!" Kha Kha nghe được bà mình gọi vậy thì phản đối rất cương quyết Tào Lan.



Kha Kha chưa bao giờ nói với Tào Lan như vậy khiến bà ta nhất thời sửng sốt.



Trong ánh mắt Kha Kha đầy lạnh lùng, lao qua bên cạnh bà ta và chạy ra ngoài.



"Đứa trẻ này..." Tào Lan không có cách nào hoàn hồn, bà ta hình như không tìm thấy được hình bóng ngoan ngoãn trên người Kha Kha.



Tào Lan xoay người hỏi Lương Dần: "Con nói gì với nó mà để nó kích động như vậy?"



"..."



Lương Dần lặng im, vẫn không trả lời Tào Lan.
"Anh xem thử." Từ trước đến nay, giữa Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch chưa từng có gì giấu giếm, cho dù là chuyện liên quan tới Lương Dần, cô cũng không giấu anh.



Mạnh Kiều Dịch tự nhiên cầm điện thoại của cô mà không cảm thấy có gì không ổn.



Tốc độ Mạnh Kiều Dịch xem tin nhắn rất nhanh, xem xong cũng không suy nghĩ nhiều đã thay cô quyết định: "Nếu như cần, em có thể đi gặp. Em biết anh vẫn luôn tin tưởng em."



"Em không phải là lo lắng anh chú ý, mà là... em không biết mình có nên đi gặp không." Vạn Tố Y tất nhiên biết Mạnh Kiều Dịch tin tưởng mình, chẳng qua cô lo lắng mình làm ra lựa chọn sai lầm.



Cho dù để cô bé có thể quên mình cố gắng sống trong gia đình mới, hay tránh đi rắc rối không cần thiết giữa cô và nhà họ Lương, lúc đầu cô không nên gặp Kha Kha. Chuyện đã kiên trì tới bước này, nếu như bây giờ buông tha thì mọi chuyện Vạn Tố Y và Kha Kha trước đó bỏ ra đều uổng phí.



"Đúng, chuyện này quả thật phải suy nghĩ kỹ." Mạnh Kiều Dịch gật đầu, nhắc nhở cô: "Em hiểu rõ con bé nhất, con bé có tâm tư gì hẳn em cũng biết, em nên suy nghĩ xem gặp hay không gặp có ảnh hưởng tới con bé thế nào."



Mạnh Kiều Dịch nói một câu như vậy trái lại khiến cho Vạn Tố Y bừng tỉnh, cô khẽ gật đầu, không suy nghĩ nữa mà nhắn tin trả lời.



Ngày hôm sau, ở một quán cà phê, Kha Kha đặc biệt hưng phấn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lo lắng bỏ qua bất kỳ một người nào đi ngang qua. Cô bé đang nóng nảy và kích động thì thấy Vạn Tố Y xuất hiện ở cửa quán cà phê, cô bé đứng phắt dậy: "Con ở đây, ở đây."



Vạn Tố Y nghe giọng nói của Kha Kha thì nhìn về phía cô bé.



Tối hôm qua, sau khi suy nghĩ, cô vẫn tới gặp cô bé.



Theo như hiểu biết của cô về cô bé, cô bé sẽ không dễ dàng quên cô, cũng không có cách nào quên tình cảm ba năm giữa cô và cô bé. Kha Kha là một đứa bé hiểu chuyện.



Vạn Tố Y nghĩ, hai người gặp mặt ở trong phạm vi bình thường chắc không có vấn đề gì, cho nên cô tới.



"Mẹ nhỏ, vì sao lâu vậy mà mẹ không tới gặp con... Thậm chí cũng không nhận điện thoại của con nữa." Thấy Vạn Tố Y, Kha Kha theo bản năng quên đi thất vọng, chỉ nhớ rõ sự tủi thân của mình, cô bé có tình cảm với Vạn Tố Y hơn ai khác.