Ông Xã Hợp Đồng
Chương 469 :
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Trên thực tế, thật sự có chuyện lớn phát sinh, nhưng không liên quan đến Vạn Tố Y, mà chỉ liên quan đến Lý Nhược Hàm. Nhưng cô ta vẫn chẳng hay biết gì.
Ngay cả khi dọn nhà, Lý Nhược Hàm cũng không biết. Lương Dần thu xếp cho cô ta ra ngoài du lịch ba ngày, sau khi về đến nhà mới phát hiện có rất nhiều người tới khuân đồ. Lý Nhược Hàm giật mình, lập tức hỏi công nhân dọn đồ: "Các anh làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt mà to gan tới nhà người khác vác đồ như vậy à? Các người có tin tôi báo cảnh sát không?"
Những công nhân này vốn dọn nhà cũng rất mệt, bởi vì Lý Nhược Hàm đi ra cản đường nên bọn họ tức giận: "Cô là ai chứ?"
"Tôi là chủ nhà này!" Lý Nhược Hàm nói rất chắc chắn.
"Thật khéo, chính là chủ nhà bảo chúng tôi chuyển đồ. Các người không thương lượng với nhau sao?" Công nhân phản bác cũng mạnh mẽ không kém.
Lý Nhược Hàm sửng sốt. Sao có thể như vậy? Nhưng dáng vẻ đám người kia vô cùng khí thế, căn bản không giống như nói dối.
"Các người chờ một lát, để tôi đi hỏi đã." Lý Nhược Hàm nói xong thả hành lý của mình xuống và đi về phía phòng của Tào Lan.
Tào Lan đang ở trong phòng thu dọn, thấy Lý Nhược Hàm trở về thì trên mặt vui mừng: "Nhược Hàm về rồi à? Sao rồi, con đi chơi với bạn có vui không?"
"Mẹ, có chuyện gì vậy? Sao lại có người vác đồ ra?" Lý Nhược Hàm nhíu mày, vẻ mặt không hiểu hỏi.
Tào Lan cũng sững sờ, mở miệng nói: "Chẳng lẽ con không biết chuyện chúng ta sắp dọn sang nhà lớn sao?"
"Nhà lớn nào chứ?" Lý Nhược Hàm nhíu mày, trên mặt càng lộ vẻ khó hiểu.
"Không cần, chúng ta đã là vợ chồng còn cần ngạc nhiên làm gì chứ! Hơn nữa, chúng ta cũng sắp làm cha mẹ rồi." Lý Nhược Hàm nói xong lại vô thức sờ bụng mình, bộ dạng người mẹ đầy yêu thương.
Thấy trên mặt Lý Nhược Hàm tươi cười, Lương Dần lại cười đầy châm chọc đi tới trước hai bước và kéo dài khoảng cách với cô ta.
"Suy nghĩ của tôi và cô không giống nhau, tôi nói là mỗi lần ngạc nhiên trong miệng cô, đến cuối cùng đều thay đổi ý nghĩa. Hôm nay, tôi cũng cho cô một sự ngạc nhiên như vậy, cho cô nhận một chút cảm xúc của tôi trong mấy năm qua." Trên mặt Lương Dần dần dần hiện lên vẻ tươi cười.
Lý Nhược Hàm vẫn chưa nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Lương Dần, trong vẻ tươi cười vẫn có chút ngượng ngùng, còn tưởng rằng Lương Dần muốn cho cô ta một sự ngạc nhiên đặc biệt nào đó.
"Ký tên đi." Rất nhanh, Lương Dần lại rút ra một tập tài liệu đưa đến trước mặt cô ta. Cô ta còn chưa hiểu chuyện gì, tưởng Lương Dần cho mình sự "ngạc nhiên", về phần là dạng ngạc nhiên thế nào? Ví dụ như, nhà mới mua được viết dưới tên của cô ta. Lý Nhược Hàm không tham tiền, nhưng thích Lương Dần dùng cách như vậy để biểu đạt sự coi trọng đối với mình. Thật ra, bất kể Lương Dần dùng cách gì để biểu đạt với cô ta, cô ta đều thích.
Về phần Lương Dần sẽ cho mình ngạc nhiên gì, Lý Nhược Hàm hoàn toàn không cảm thấy giật mình. Dù sao cô ta sắp sinh con trai cho nhà họ Lương, nhà họ Lương đối xử tốt với cô ta cũng là chuyện nên làm.
"Cái gì vậy?" Trên mặt Lý Nhược Hàm vẫn tươi cười e thẹn, đầu ngón tay mở tài liệu ra một cách tao nhã.
Nhưng mấy chữ lớn trên tập tài liệu làm khiến cho cô ta há hốc mồm, không còn cười nổi nữa.
Lý Nhược Hàm không thể tin được ngẩng đầu nhìn Lương Dần: "Anh... có phải anh đưa nhầm đồ cho em không?"
"Bằng cấp của cô là giả, nhưng chẳng lẽ không nhận ra nổi mấy chữ này sao?" Giọng nói của Lương Dần rất lạnh.