Ông Xã Hợp Đồng

Chương 50 :

Ngày đăng: 11:58 30/04/20


Ánh nắng vào buổi sáng sớm không chỉ rực rỡ, còn xen lẫn sự ngọt ngào. Sương sớm trong vườn hoa Hải Viên ngọt, không khí trong phòng ngủ ngọt, ngay cả khi hít thở trong phòng rửa mặt cũng lan tràn vị ngọt.



Trong phòng rửa mặt, Vạn Tố Y cúi người rửa mặt rồi ngẩng đầu nhìn trong gương thấy một gương mặt trắng nõn với giọt nước còn đọng trên má, cô hình như không khống chế được, cười một cách vô thức.



Lúc đầu cô cho rằng chuyện tối hôm qua sẽ rất khó khăn và nặng nề với mình, nhưng khi nó thật sự xảy ra, không ngờ cô lại thấy vô cùng dễ dàng.



"Em xong chưa?"



Vạn Tố Y đang nhìn chằm chằm vào mình ở trong gương, ngoài cửa vọng đến giọng nói của Mạnh Kiều Dịch.



Vạn Tố Y cầm khăn lau mặt, có chút vội vàng trả lời: "Đây, em sắp xong rồi."



"Được, vậy anh xuống nhà ăn trước, chờ em."



Vạn Tố Y không nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch, nhưng từ trong giọng nói của anh có thể nghe ra được tâm trạng của anh thật sự không tệ.



Nghe tiếng Mạnh Kiều Dịch rời khỏi phòng ngủ, Vạn Tố Y rửa mặt xong thì thay quần áo và chuẩn bị xuống tầng. Chợt điện thoại di động trong lòng bàn tay của cô rung lên. Cô nhận điện thoại, bên kia vọng tới giọng nữ nói tiếng Anh lưu loát.



"Cô Dương, chào cô, tôi là Taylor. Cô có thời gian ra gặp mặt một chút không?"



Vạn Tố Y biết Taylor sẽ gọi điện thoại cho mình nên không ngạc nhiên: "Phu nhân Taylor, chào cô. Hôm nay sợ rằng không được, ngày mai được không?"



Cô từ chối không vì nguyên nhân gì khác, cô chỉ cho rằng hôm nay không phải là cơ hội tốt để gặp Taylor.



Taylor có phần thất vọng, nhưng vẫn đồng ý với yêu cầu của cô: "Cũng được, vậy ngày mai, thời gian và địa điểm sẽ do cô Dương quyết định."



"Được, cảm ơn." Vạn Tố Y không từ chối.



Nói xong, Vạn Tố Y xuống tầng. Mạnh Kiều Dịch vẫn như mọi ngày, ngồi ở bên bàn ăn chờ cô mà không ăn sáng trước.
Nghe được tiếng cười của Mạnh Kiều Dịch, Chu Hầu ngồi bên ghế lại phụ thậm chí không dám quay đầu lại. Anh chưa từng như vậy, bình thường tâm trạng của anh rất khó đoán. Ngay cả Chu Hầu cũng không dám làm phiền anh vào lúc này.



Tuy nhiên, không phải anh ta không để ý tới Mạnh Kiều Dịch thì anh sẽ không chủ động “gây chuyện”.



"Chu Hầu."



Chẳng bao lâu, Chu Hầu liền nghe được Mạnh Kiều Dịch gọi tên mình.



Chu Hầu cẩn thận đáp lời: "Sếp, có tôi."



"Anh hiểu yêu là gì không?"



"..."



Nghe được vấn đề của Mạnh Kiều Dịch, cơ thể Chu Hầu không nhịn được trở nên căng thẳng. Bất kỳ người nào nói ra vấn đề này đều rất bình thường, nhưng từ trong miệng Mạnh Kiều Dịch nói ra, vậy thì đặc biệt không bình thường!



Lần đầu tiên Chu Hầu nói lắp ở trước mặt Mạnh Kiều Dịch: "Tôi… tôi không biết..."



Thứ Mạnh Kiều Dịch còn không hiểu, Chu Hầu càng không dám hiểu.



Mạnh Kiều Dịch vẫn tươi cười, dường như căn bản không quan tâm tới câu trả lời của Chu Hầu.



Anh thản nhiên nói: "Yêu sẽ xem đối phương là sinh mạng của mình, bất kỳ người nào cũng không thể động tới được."



Yêu là hết lòng che chở, bản thân mình không cũng nỡ làm tổn thương, càng không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội tổn thương cô.



Cho nên, Mạnh Kiều Dịch chắc hẳn đã yêu cô. Trước đây, anh không có tất cả, nhưng sau khi có cô, anh đã biết tất cả là chỉ cái gì.