Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức
Chương 35 : Sinh ly tử biệt
Ngày đăng: 16:37 27/05/20
Quả nhiên, sự thật đúng như lời Hoa Nguyệt Dã nói. Chỉ mới hơn mười phút mà họ đã phát hiện ra điều bất thường. Bruce tức giận điều động đám thổ dân đi, còn gã ngồi vào chiếc xe jeep di chuyển nhanh và dễ dàng hơn.
Hoa Nguyệt Dã, Nhiễm Cách và Hoa Phong đang cố gắng chạy hết sức mình.
Từng bụi gai nhọn khi cô chạy qua đều đâm vào bắp chân cô. Lại thêm việc cô mặc váy ngắn, chẳng bao lâu chiếc váy của cô đã rách bẩn, dính máu và cành cây khô.
"Boss, sóng vừa bắt được, em đã liên hệ với đám Hoa Mỹ. Họ đã đưa ca nô tới bờ sông, chúng ta cần đến phía đầu nguồn. Nơi đó có tiếp viện trực thăng phe ta đang chờ." Hoa Phong vừa chạy vừa nói.
Hoa Nguyệt Dã "ừ" một tiếng, anh nhìn sang Nhiễm Cách. Khuôn mặt cô tái nhợt, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, chiếc váy rách tả tơi. Cô không còn giữ được nụ cười hồn nhiên kia mà phải kiên cường, mạnh mẽ vượt qua khó khăn. Anh hít một hơi thật sâu rồi vận hết tốc lực chạy đến phía bờ sông.
Hoa Phong hét lên, "Boss, nhanh lên... Không kịp nữa rồi..."
Bọn chúng quá nhanh. Cậu có thể nghe thấy tiếng xe jeep chạy và tiếng súng vang lên đe doạ từ phía sau. Tiếng chân hỗn loạn như những hồi chuông báo hiệu nguy hiểm đang cận kề.
Lẹ lên, không kịp nữa mất. Nhiễm Cách tự nói với chính mình, nhưng chân cô đã mất cảm giác rồi. Cô muốn ngã xuống, cô muốn bỏ cuộc. Nhưng cô không thể, cô không thể để Hoa Nguyệt Dã và Hoa Phong bị liên luỵ vì mình.
Những viên đạn đã cận kề, chúng như làn mưa vô tình đâm xuyên qua các tán lá, găm thẳng xuống mặt đất lạnh lẽo không thương tiếc. Tiếng la hét của đám thổ dân càng lúc càng gần, xe jeep chạy băng băng khu rừng, gây náo loạn cho đám thú rừng lẫn tâm trí của Nhiễm Cách.
Cô muốn quay đầu lại nhìn nhưng Hoa Nguyệt Dã ngăn lại:
"Đừng quay đầu lại, cứ tiếp tục chạy đi."
Nhiễm Cách cắn môi, mồ hôi từ trán lăn xuống làm mờ mắt cô. Mắt cô cay quá, cô không chớp mắt được, nhiều bụi bay vào quá. Làm sao đây?
Hoa Phong lúc này mừng rỡ kêu lên, "Em nghe được tiếng nước rồi, tiếng ca nô nữa..."
"Mau lên, dùng hết tốc lực của mình đi." Hoa Nguyệt Dã gầm lên, anh vừa chạy vừa lấy súng ra bắn loạn xạ về phía sau.
"Đứng lại..."
Đám thổ dân đã bắt kịp họ. Chúng giương súng, chĩa về phía bọn họ, cung đã chuẩn bị, lao đã đưa ra. Chỉ cần một cử động nhỏ thì sẽ có người phải bỏ mạng.
Nhiễm Cách ngây người nhìn hai vùng quan trọng trên cơ thể anh bị trúng đạn. Bỗng cô nghĩ, tất cả đều là do cô, do cô nên anh mới bị trúng đạn. Nếu cô ở lại, bọn chúng sẽ tha cho anh, anh sẽ thoát được...
Hoa Tuyệt gầm lên, "Chị dâu, mau lên đi..."
Nhiễm Cách bật cười, nụ cười đẹp đẽ nhưng chứa bao nhiêu ưu thương khiến ai cũng phải đau lòng, nước mắt cô như những viên ngọc tinh khiết rơi xuống, "Không, các anh đi đi..."
"Tiểu Cách, đừng nói bậy nữa. Lên mau..."
Đôi mắt anh đỏ ngầu rất đáng sợ, anh nghiến răng, muốn kéo cô nhóc cứng đầu đó lên nhưng anh đã chẳng còn đủ sức để đứng lên.
"Tiểu Cách, con mẹ nó em vào đây ngay cho anh..."
Bruce đứng trước đám thổ dân, gã ta bật cười, "Ngài Sở, tôi đã nói rồi. Phụ nữ chỉ là phù du, cần gì để cho mình bị thương thế này, nhỉ?"
Nhiễm Cách hét lên, "Mau đi đi."
"Tiểu Cách..."
Hoa Nguyệt Dã gầm lên, anh định vùng dậy nhưng Hoa Phong và Hoa Tuyệt đã giữ anh lại. Họ nhìn sang Nhiễm Cách đứng đơn độc ở đó. Chị dâu muốn bọn họ rời đi an toàn, không thể để chị dâu thất vọng được.
Chiếc ca nô dần rời đi với tốc độ tối đa. Nước văng tung toé ướt đẫm cả bộ đầm Nhiễm Cách đang mặc.
Nước mắt Hoa Nguyệt Dã rơi xuống, anh gầm lên đau đớn, "Không được..."
Bóng dáng Nhiễm Cách xa dần, cô chỉ đứng đó, lặng lẽ mỉm cười cầu an cho anh...