Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức
Chương 71 : Hạnh phúc
Ngày đăng: 16:37 27/05/20
Nhà trai nhà gái bỗng lục đục kéo nhau vào trong phòng, còn đóng cửa ngăn cản ánh mắt tò mò của mọi người bên ngoài. Ngay cả cô dâu chú rể cũng vào luôn, thế rồi bên ngoài anh nhìn tôi, tôi nhìn anh không hiểu mô tê gì.
"Chuyện này là sao?" Hoa Nguyệt Dã khoanh tay, hết nhìn Hoa Phong lại nhìn sang Mạch Âu Diệm.
Mạch Âu Diệm nhún vai, cười ôn hòa: "Louisa, quà tôi tặng cho em có phải rất bất ngờ không?"
Nhiễm Cách lườm hắn, lấy tay lau nước mắt rồi đánh mát sang Hoa Phong.
Mọi người thấy vậy cũng im lặng, chờ nghe Hoa Phong giải thích.
Hoa Phong cười hì hì, vẫn là một bộ dáng đùa giỡn thường ngày. Anh nâng ly rượu lên, ánh mắt xa xăm.
Lúc đầu anh tiếp cận Sở gia chỉ vì bảo vệ mạng sống của mình. Kể từ hôm bị bắt cóc, trên người anh đã có biết bao vết thương và phải chịu đau đớn đến dường nào.
Một đứa bé bảy tuổi phải chạy trốn ngày đêm thoát khỏi cái lồng giam cầm của bọn buôn người. Rét lạnh, đau thương và đói khát. Đứa bé ấy lết tấm thân nặng nhọc đến một con hẻm nhỏ, trong cái chậu nứt nẻ có vài giọt nước mưa cùng những con lăng quăng bên trong đó.
Nhưng cậu không ngại, cậu trân quý từng giọt nước bẩn thỉu ấy chỉ vì đã quá khát nước, thân thể này như không còn là của cậu nữa.
Mãi đến khi đứa bé ấy vô tình gặp Hoa Nguyệt Dã đang nằm trên bãi cỏ xanh mướt, bộ quần áo sạch sẽ làm nổi bật dáng vẻ thư sinh, điển trai của cậu thiếu niên ấy.
Hoa Phong hoài niệm về ngày mình ở cùng ba mẹ, cậu bé lại càng nghĩ mình phải đi tìm các chủ cảnh sát ở đây, nhưng cậu không thể tin ai cả. Bọn buôn người đó tự xưng là bạn của Edward nên cậu mới tin tưởng đi theo, đến khi vỡ lẽ đó là ai cậu lại chạy trốn. Cậu đến cục cảnh sát, vậy mà các chú cảnh sát ấy lại đem cậu trở về chỗ của bọn buôn người. Cậu bé không thể tin được, ngây ngây ngốc ngốc suốt cả đêm.
"Ai đó?"
Hoa Phong giật mình ngẩng đầu.
"Tôi không phải là người xấu."
"Quan trọng hơn là, em còn có anh."
Cô nhón chân hôn phớt qua đôi môi nhạt màu của anh, lưu lại mùi hương hoa mai thoang thoảng. Anh dừng lại, chợt nghĩ tới chưa bao giờ nghe thấy cô cất lời trìu mến, lãng mạng như vậy, lồng ngực "thịch" một cái, màu hồng xuất hiện nổi bật trên tai.
"Hì hì, anh xấu hổ nè." Nhiễm Cách bắt gặp anh đang luống cuống che tai mình lại, cô nhón chân giữ lấy khuôn mặt điển trai của anh, "Tai anh đỏ rồi nè, xấu hổ đúng không?"
"Không có." Hoa Nguyệt Dã bối rối đưa tầm mắt sang chỗ khác, miệng phủ nhận rất quả quyết.
"Sao lại không có chứ? Anh đỏ tai rồi nè chồng yêu."
Hoa Nguyệt Dã khựng lại, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng hé mở của cô:
"Em vừa gọi anh là gì?"
"Chồng y..."
Chưa dứt lời, cô đã bị anh chặn miệng, nụ hôn mang theo sự vui vẻ lại kiêu ngạo, quấy phá. Nhiễm Cách định vẫy ra vì sợ có người thấy nhưng Hoa Nguyệt Dã đã ôm chặt cô, anh cúi xuống hôn sâu hơn, môi lưỡi dây dưa không dứt.
Nụ hôn kết thúc cũng là lúc Nhiễm Cách xụi lơ dựa hẳn vào người anh. Anh cười khẽ, giọng trầm thấp từ tính vang lên:
"Ừ, anh đang xấu hổ đó, vợ yêu."
- --------------
Xin lỗi mấy bạn TvT Dạo này Wattpad mình bị gì ấy không vào được trễ thời gian đăng rồi. Mình sẽ đền bù sau TvT