Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 30 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Quán bar Filter Color



Mặc dù đã hai năm không gặp nhưng Lưu Viễn vẫn nhanh chóng tìm thấy Thẩm Tây Minh, người đàn ông này dù ở đâu cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Nếu muốn tìm anh ta, cứ nhìn nơi nào có nhiều phụ nữ bu quanh là được.



Thẩm Tây Minh ngồi ở lầu hai gần lan can, cà vạt nới lỏng, cầm ly rượu vang, trong mắt toát lên vẻ mê mang.



“thật không nghĩ tới có một ngày tôi lại để cho Thẩm Tây Minh chờ tôi.” Lưu Viễn đến cạnh bàn, cười ha ha, giang hai tay định ôm một cái “Hoan nghênh cậu đã trở về.”



Thẩm Tây Minh lạnh lùng nhìn anh, để ly rượu xuống nói “Cậu ngồi đi.”



“Sao lạnh nhạt như vậy chứ? Tớ còn muốn ôm cậu một cái để hoan nghênh mà.” Lưu Viễn mất hứng ngồi xuống.



Thẩm Tây Minh rót cho Lưu Viễn một ly rượu, hai người nâng ly cụng một cái.



“Nghe nói cậu định đầu tư bất động sản ở Đế Đô?” Lưu Viễn hỏi



“Cậu biết mình tìm cậu không phải vì việc này.” Thẩm Tây Minh trả lời.



Lưu Viễn dừng một chút, để ly rượu xuống “Tớ biết cậu là vì Ngô Đồng, nhưng tớ cũng nói với cậu, Ngô Đồng đã kết hôn rồi. Mặc dù người ta hay nói “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” nhưng cô ấy đã là vợ người ta, cậu cũng đừng xen vào, mà bên cạnh cậu cũng có thiếu phụ nữ đâu.”



Thẩm Tây Minh nhìn Lưu Viễn, không nói lời nào.



“Cậu đừng nhìn tớ như vậy chứ, thật đáng sợ.” Lưu Viễn nói “thật ra tớ rất muốn hỏi cậu một câu, cậu không thấy cậu kỳ quái sao? Nếu cậu thích Ngô Đồng, vì sao nhiều năm rồi không liên lạc với cô ấy, lúc trước cậu nói không có cơ hội thì cũng xem như tạm chấp nhận đi. Nhưng khi Tiểu Nguyên bị bệnh, cậu cũng ở bên ngoài tìm kiếm tủy tương thích, sao cậu không cho tớ nói với cô ấy.”



“nói cậu không thích cô ấy. Cậu lại âm thầm để tớ quan tâm, giúp đỡ cô ấy. cô ấy gặp khó khăn gì, cậu cũng đều giấu mặt mà giúp. nói cho cùng là cậu thích cô ấy hay không thích cô ấy?”



“Cậu cảm thấy như thế nào?”



Lưu Viễn suy tư một lát rồi nói “Lúc học đại học thì đúng là cậu thích cô ấy thật, nhưng bây giờ … khônggiống.”



Lưu Viễn nhìn người đã từng là bạn học của mình, toàn thân toát lên phong thái khó làm người khác gần gũi, mắt phượng hẹp dài, bí hiểm không dễ thân cận.



Thẩm Tây Minh không trả lời vấn đề của Lưu Viễn mà lấy từ phía sau một xấp tài liệu đưa cho anh, Lưu Viễn ngạc nhiên nhận lấy, dưới ánh mắt ra hiệu của Tây Minh cúi đầu đọc.



“Đây là …” Lưu Viễn đọc nội dung tài liệu, không thể tin nói “Vậy nên thực ra Ngô Đồng bị ép buộc?”



“Cậu cũng biết Ngô Đồng rồi đó, cậu nghĩ cô ấy là người mà khi em trai còn đang bị bệnh sẽ đi xem mắt, sau đó kết hôn?”
“Đúng rồi.” đang định rời đi, Lưu Viễn bỗng nhiên quay người nói “Lúc trước nghe nói em kết hôn, vẫn chưa kịp chúc mừng em.”



“Cám ơn anh.” Ngô Đồng cười trả lời.



Lưu Viễn nhìn Ngô Đồng cười không lộ ra ý miễn cưỡng nào, nếu như không được nghe tin tức từ Thẩm Tây Minh, mình thật không thể tin là hôn nhân của Ngô Đồng không phải là tự nguyện.



“Nghe Mẫn Mẫn nói em và ông xã em kết hôn qua xem mặt.”



“Dạ” Ngô Đồng cũng không giấu diếm.



“Vậy … các em …”



“Sao ạ?” Ngô Đồng thấy Lưu Viễn ấp úng liền chủ động hỏi.



“không có gì, em làm việc đi.” Lưu Viễn rời khỏi văn phòng của Ngô Đồng, thầm nghĩ, nếu Thẩm Tây Minh đã không còn thích Ngô Đồng nữa thì mình hỏi những điều này cũng không còn ý nghĩa gì.



Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nếu đã không giúp đỡ được cô thì cũng không cần làm côkhổ sở thêm.



Ngô Đồng cũng không để ý đến thái độ bất thường của Lưu Viễn, giờ cô chỉ muốn đem ý tưởng mẫu áo khoác mình mới nghĩ ra vẽ lên bản thiết kế.



Nghĩ đến sáng nay, vẻ mặt người đàn ông thật kiêu ngạo cho biết mình mặc quần tây áo sơ mi đẹp như thế nào, thế là Ngô Đồng không tự chủ mà dựa theo thân hình Tần Qua thiết kế một bộ âu phục màu đen.



Vẽ xong cô mới giật mình nhận ra, mình là nhà thiết kế trang phục cho trẻ em, thế lại chỉnh sửa vẽ thêm một bản thiết kế bộ vét cho trẻ em, nhìn mẫu thiết kế màu sắc đơn điệu, Ngô Đồng chợt nhớ đến trên tay Phi Phi lúc nào cũng cầm một khối rubic, thế là trên tay áo vẽ thêm một khối rubic nổi làm trang trí.



“Phi Phi có khối rubic trang trí, anh không có, chắc là lại muốn ăn dấm đây.” Ngô Đồng cười nói mộtmình, sau đó trên mẫu thiết kế của Tần Qua cũng vẽ thêm một khối rubic, đồng thời trên cổ áo vẽ thêm một đường hoa văn cong cong đậm màu, tựa như một ngọn lửa đang cháy rực.



Ngô Đồng ngẫm nghĩ rồi lấy bút chì ghi thêm số đo bên cạnh mẫu thiết kế, nghĩ ngày mai người phụ trách sản xuất của nhà máy đến sẽ nhờ ông ấy làm thêm cho mình một bộ.



Tác giả có lời muốn nói:



Chú Hai họ Ngô: Lại có người muốn đưa tiền cho tôi?



Tần Hoài: Muốn chấm dứt hợp đồng là chấm dứt sao? đã hỏi qua anh trai tôi chưa?



Tần Đại thiếu: Ai muốn giở trò ở đây?