Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 36 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Buổi tối Ngô Đồng về nhà, phát hiện Phi Phi luôn gọn gàng sạch sẽ mà hôm nay trên người lại dính đầy vết bẩn.



“Hôm nay anh đưa con đi đâu vậy?” Ngô Đồng vừa cho Phi Phi đi tắm vừa hỏi Tần Qua “Cả người Phi Phi đều dơ hầy.”



“anh đưa Phi Phi đi tìm Tần Hoài.” Tần Đại thiếu trả lời



“Tần thị mà dơ như vậy?” Ngô Đồng im lặng nhìn người đàn ông đang trợn mắt nói dối.



“Đúng đấy, khi nào anh phải nói cho Tần Hoài mới được, không cho nhân viên quét dọn vệ sinh, toàn là người lười biếng.” Tần Đại thiếu căm phẫn nói, dường như người phải trả tiền lương chính là mình.



Ngô Đồng trợn mắt nhìn anh, lười phải vạch trần “Người anh cũng hôi rình à, nhanh đi tắm đi.”



“anh đã một ngày không thấy em, thế mà em vừa về đã chê anh bẩn.” Tần Đại thiếu rất là đau lòng, nếu vợ nhìn thấy mình trước đây còn lăn lộn trong bùn lầy, có phải sẽ đòi ly hôn với mình không?



Người này sao càng ngày càng ngây thơ như vậy chứ, Ngô Đồng thở dài, nhìn anh ngoắc ngoắc ngón tay, khi Tần Qua nghe lời cúi xuống thì hôn một cái lên mặt anh “Nhanh đi tắm rửa đi.”



“Hắc hắc …” Người đàn ông cười ngây ngô, đi về phòng tắm trong phòng ngủ chính tắm rửa.



Phi Phi không nhìn nổi người ba ngốc nhà mình, mình năm tuổi, chẳng lẽ ba mình mới ba tuổi sao?



Ngô Đồng giúp Phi Phi tắm rửa xong rồi thay quần áo ngủ. Phi Phi ngoan ngoãn theo mẹ vào phòng mình, tự bò lên giường nhỏ, an tĩnh nhìn mẹ.



“Ngủ ngon.” Ngô Đồng cười, hôn lên trán Phi Phi một cái, Phi Phi nháy mắt một cái giống như là cũng muốn chúc mẹ ngủ ngon, sau đó vẫn cầm khối rubic trong tay nhắm mắt lại.



Ngô Đồng tắt đèn, nhẹ nhàng ra khỏi phòng, vừa đóng cửa phòng, xoay người liền va vào lồng ngực rắn chắc đang còn ướt nước của người nào đó.



“Làm em hết hồn à.” Ngô Đồng định lui lại một bước nhưng Tần Đại thiếu sao có thể để cô thực hiệnđược, anh vòng chắc đôi tay, ôm cô vào ngực.



anh thỏa mãn thở dài một tiếng, làm nũng “Vợ ơi, hôm nay anh nhớ em cả một ngày.”



“Nhớ như thế nào?” Trong lòng Ngô Đồng ngọt ngào.



Tần Đại thiếu vùi đầu vào cổ cô, giọng nói ấm ức “Bác sĩ Lý nói khi tâm tình anh không tốt hoặc khi muốn phát giận thì hãy nghĩ đến những việc vui vẻ của anh và em, như vậy có thể giúp anh khống chế được tính tình. Sau đó, anh liền nghĩ đến em cả ngày.”



Vì một câu nói này mà trong lòng Ngô Đồng đều là đau xót.



“anh không vui hả?”



“Ừ.”



“Có em ở đây.” Ngô Đồng không biết phải an ủi người đàn ông như thế nào, chỉ ôm chặt anh thêm chút nữa.



“Vợ ơi.”


“không được, em phải báo cho Ngô Đồng.” Lý Mẫn vừa đến cùng Lưu Viễn nên chưa nhìn thấy Ngô Đồng, sau khi quan sát một lúc cũng không thấy người đâu nên lấy điện thoại ra nhắn tin



(Cậu ở đâu? Tớ có chuyện muốn nói nè, Thẩm Tây Minh đã về nước!!!)



đang giúp vợ lấy đồ ăn, Tần Đại thiếu thấy điện thoại rung lên thì lấy ra định đưa cho vợ, thuận tiện ngó xem trên màn hình có gì.



“Có người gửi tin nhắn cho em nè.” Tần Đại thiếu đưa di động tới.



“Cám ơn anh.”



“Thẩm Tây Minh là ai vậy em?” Tần Đại thiếu đột nhiên hỏi.



Vừa bấm mật khẩu, Ngô Đồng cũng nhìn thấy tin nhắn Lý Mẫn gửi đến.



“anh không cố ý nhìn đâu, tại nó hiện lên trên màn hình.” Tần Đại thiếu giải thích.



“không sao đâu.” Ngô Đồng hơi sửng sốt, rồi trả lời tự nhiên “một người bạn thời đại học của em.”



“À.”



“Mẫn Mẫn đến, em tìm cậu ấy một chút.”



“Ừ.”



Ngô Đồng đưa khối rubic cho Phi Phi rồi dặn Tần Qua không cho Phi Phi ăn quá nhiều rồi mới cầm điện thoại đi về hướng Lý Mẫn.



“Ai...” Lý Mẫn vừa thấy Ngô Đồng thì lập tức chạy đến kéo cô đến một nơi vắng người, vội vã nói “Tớ vừa mới thấy Thẩm Tây Minh.”



“anh ấy cũng đến đây?” Ngô Đồng nhíu mày.



“Cậu cũng biết anh ta về nước?” Lý Mẫn kinh ngạc.



Khi Ngô Đồng từ nơi kín đáo xuyên qua hội trường đi ra cửa gặp Lý Mẫn, Thẩm Tây Minh đã chú ý đến. Có lẽ đã từng là người yêu của nhau, ánh mắt của Thẩm Tây Minh không tự chủ nhìn theo bóng dáng ấy, đồng thời anh cũng chợt nhận ra, cả một hội trường không thiếu gì người đẹp, nhưng cô vẫn như cũ thu hút được sự chú ý của anh.



Mà với bản năng cảnh giác vô cùng cao của mình, Tần Đại thiếu sao có thể bỏ qua ánh mắt to gan lớn mật như thế.



Tác giả có lời muốn nói:



Thẩm Tây Minh: Nghe danh đã lâu!



Tần Qua: anh muốn chết sao?



Ngô Đồng: Muốn đánh thì ra ngoài đánh.