Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 39 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Nghe lời triệu hồi của vợ, Tần Qua hận không thể lập tức chạy ngay về nhà nhưng anh lại tự ti khôngdám trở về.



Cuộc hôn nhân này của anh và Ngô Đồng, Tần Qua vẫn nhận định là do nhu cầu của cả hai bên. anh có bệnh còn cô cần tiền, hai bên vừa cho vừa nhận lẫn nhau nên mới tạo thành cuộc hôn nhân thương mại này.



Ngay từ ban đầu Tần Qua cũng không có hy vọng sẽ có một cuộc hôn nhân mỹ mãn, hài hòa. Ý định ban đầu của anh rất đơn giản, anh cần tìm một cái cớ để thoát ra khỏi sự dò xét cùng với lo lắng của người nhà, anh cũng muốn cho Phi Phi một môi trường thích hợp để trưởng thành. anh chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình sẽ được như lời bác sĩ Lý đã nói, có một cuộc sống bình thản mà ấm áp.



Nhưng thái độ của Ngô Đồng đã vượt ra ngoài suy nghĩ của anh, anh nghĩ rằng quan hệ hôn nhân thông qua tiền tài mà tạo dựng nên thì hẳn là sẽ lạnh lùng hoặc có ít nhiều sự toan tính. Cho nên ngay từ ban đầu, Tần Qua đối với Ngô Đồng với một thái độ hờ hững mà tùy tiện. Cho đến khi anh cảm nhận được sự cố gắng của Ngô Đồng.



rõ ràng rất không thích tiếp xúc với anh nhưng cô lại kiên trì từng chút từng chút xích lại gần anh.



rõ ràng bị anh làm cho tức giận gần chết, nhưng chỉ cần anh xin lỗi là cô sẵn sàng tha thứ ngay.



rõ ràng là rất sợ hãi nhưng chưa bao giờ cô rời bỏ anh.



Tần Qua thường xuyên nghĩ đến ngày ấy, khi Ngô Đồng đứng ở bậc thang, hỏi anh có phải thích cô hay không. Lúc đó, anh trả lời rất tùy tiện nhưng cô lại vô cùng nghiêm túc.



Thực ra sâu trong nội tâm của Tần Qua là anh không tin tưởng, chính anh còn cảm thấy không thích chính bản thân mình thì làm sao anh có hi vọng xa vời là người khác sẽ thích mình. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, anh bắt đầu từ từ tin tưởng.



Từ từ, anh chỉ cần trông thấy nụ cười của Ngô Đồng thì anh cũng cảm thấy rất vui vẻ, thích ở trước mặt cô làm những hành động ấu trĩ tựa như trẻ con, hưởng thụ việc Ngô Đồng dỗ dành anh.



một lần rồi lại một lần, hình như anh đang muốn xác định tầm quan trọng của bản thân mình trong lòng Ngô Đồng.



Tần Qua đã tham vấn ý kiến của bác sĩ Lý về trạng thái tinh thần này của mình, lúc đó bác sĩ Lý đã trả lời như thế nào nhỉ? Tần Qua nhớ rõ, bác sĩ Lý đã cười rất vui vẻ, nói “Cậu nhất định rất thích Ngô Đồng, bởi vì mỗi người trước mặt người mình thích đều muốn biến thành trẻ con.”



“Khi một đứa nhỏ thích ăn kẹo, nó sẽ chỉ làm nũng với người đã cho nó ăn kẹo, vì nó biết rõ đó là người yêu nó.”



Cho nên chính là anh rất thích Ngô Đồng, đồng thời trong tiềm thức cũng biết là Ngô Đồng thích mình.



“Vì sao anh về đến nhà rồi mà không xuống xe?” Ngô Đồng đã nghe tiếng xe Jeep về một lúc lâu nhưng mãi mà không thấy Tần Qua vào nhà, vì thế cô mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài. Thấy Tần Qua đangngồi trong xe ngẩn người nên gõ gõ vào cửa kính xe.



Bị cô làm giật mình, Tần Đại thiếu hạ kính xe xuống, cách cửa xe đối mặt với Ngô Đồng, nhìn lâu thậtlâu rồi mới thốt nên một câu “Vợ à.”



“anh sao vậy?” Ngô Đồng phát hiện cảm xúc của Tần Qua không bình thường, quan tâm hỏi.




“anh muốn ly hôn với em?” Ngô Đồng không thể tin nói.



“Làm sao có thể?” Phản ứng của Tần Đại thiếu còn lớn hơn cả Ngô Đồng.



Ngô Đồng nhìn dáng vẻ tức tối, thở hổn hển của người đàn ông, lập tức bình tĩnh “Vậy anh cầm cái này đưa cho em làm gì?”



“anh nghĩ rồi, muốn cho cuộc hôn nhân của chúng ta được bình đẳng thì không thể có điều khoản nào ràng buộc em.” Tần Qua nói “Nhưng mà nói miệng thì không có bằng chứng nên anh nghĩ ra biện pháp này.”



Tần Qua lấy tờ đầu tiên của xấp đơn thỏa thuận ly hôn rồi đưa trang giấy này cho Ngô Đồng. Ngô Đồng không hiểu nhìn tờ giấy cầm trong tay, nhìn hàng chữ tiêu đề rất lớn phía trên.



“anh quyết định, sau này nếu anh lại chọc giận em nữa, thì anh sẽ đưa cho em đơn thỏa thuận ly hôn, trên đó có sẵn chữ ký của anh.” Tần Đại thiếu nói khó khăn “Em lúc nào cũng có thể … ly hôn với anh.”



Ngô Đồng nhìn vẻ mặt rối rắm muốn chết nhưng vẫn cố gắng nói cho xong quyết định của anh, nhịn không được bật cười một cái, sau đó hỏi “Vậy đơn thỏa thuận này có bao nhiêu tờ?”



“Em hỏi cái này làm gì?” Tần Qua nhìn xấp đơn thỏa thuận ly hôn trong tay, trái tim muốn rỉ máu.



“Nếu như anh vụng trộm lấy đi mấy tờ đơn thì làm sao em biết?” Ngô Đồng nửa đùa nửa thật nói.



“Em không cần biết đâu.” Tần Đại thiếu khí phách nói “anh sẽ không cho em cơ hội lấy được tờ đơn thứ hai.”



“À.” Ngô Đồng nhìn tờ đơn thỏa thuận ly hôn thứ nhất một chút, rồi trước mặt Tần Qua vô cùng cẩn thận xếp lại, nghiêm túc bỏ lại vào túi xách.



Tần Đại thiếu nhìn mà con tim nghẹn lại, hận không thể quay ngược thời gian đem tờ giấy kia lấy về.



“Ngày mai anh nhớ đi đón Phi Phi nha.” Ngô Đồng ngẩng đầu nhắc nhở người ba không có trách nhiệm nào đó.



“Vợ à, sau này em cũng không được vô cớ tức giận.” Phát hiện ra lỗi BUG, Tần Đại thiếu vội vàng bổ sung.



“Vậy phải xem biểu hiện của anh như thế nào đã …” Ngô Đồng cười giảo hoạt.



“…” Tần Đại thiếu cảm giác như mình vừa đào một cái hố chôn chính mình.