Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 44 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Đồn Công an phía Bắc thành phố Đế Đô.



Đồng chí cảnh sát yêu cầu mọi người tường trình.



“Tại sao anh lại phát hiện ra người đàn ông đó là người bắt cóc cô Nhậm Giai Kỳ?” Đồng chí cảnh sát hỏi.



“Kinh nghiệm.” Người đầu tiên phát hiện nghi vấn là Tiếu Tử. Tiếu Tử nhiều năm làm lính trinh sát, lúc đó chỉ đơn giản là nhìn lên màn ảnh quan sát, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt đã phát hiện ra có vấn đề.



“Kinh nghiệm?” Đồng chí cảnh sát nghe có chút choáng váng.



“Động tác, biểu lộ, quần áo, còn có tư thế hai người và bước đi của họ, đây đều là các căn cứ để đưa ra phán đoán.” Tiếu Tử nghĩ nghĩ rồi bổ sung.



“anh trai … Trước kia anh cũng là cảnh sát sao?” Đồng chí cảnh sát hỏi dò.



“không phải.” Tiếu Tử lắc đầu “Tôi là bộ đội.”



Đồng chí cảnh sát cẩn thận quan sát mọi người một lần nữa, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, người đánh tước vũ khí của nghi phạm còn có một vết sẹo trên mặt. Mình cũng không phải là chưa nhìn thấy bộ đội bao giờ nhưng mà chưa bao giờ thấy loại khí thế nào như vậy, xem ra không phải là bộ đội thông thường. Dường như đoán được điều gì đó, thái độ của đồng chí cảnh sát cũng trang nghiêm thêm mấy phần.



Tần Đại thiếu ngồi ngây người ở đồn công an đã hơn một giờ, nhìn thấy đã sắp đến bảy rưỡi, lái xe về nhà thêm bốn mươi lăm phút nữa, xem như bữa ăn tối với bà xã bị bỏ qua rồi.



Tần Qua mất kiên nhẫn hỏi “Các anh hỏi xong chưa, khi nào chúng tôi có thể về.”



“anh chờ một chút nữa thôi.” Bị khí thế của Tần Đại thiếu lấn áp cùng với chính mình vừa tự bổ não mộtsự thật nào đó, đồng chí cảnh sát đưa bản ghi lời khai đến “Các anh nhìn rồi đọc lại một lần, nếu khôngcó gì bổ sung thì kí tên, sau đó các anh có thể về.”



Biên bản ghi rất đơn giản, Tần Qua nhìn thấy không có vấn đề gì, nhanh chóng kí tên mình, rồi đứng lên muốn đi ra ngoài.



“Chờ … Xin chờ một chút.” Bỗng nhiên một giọng nữ rụt rè cất lên ngăn cản bốn người đang định rời đi.



Mọi người quay lại nhìn người vừa nói thì thấy chính là chủ hộ vừa bị bắt cóc Nhậm Gia Kỳ. Đúng vậy, hôm nay vừa mới học xong, những người thuê chung cư ở đó đều được xưng là chủ hộ.



“cô Nhậm, có chuyện gì không?” Đại Hữu hỏi



Nhậm Giai Kỳ ngượng ngùng nhìn ba người Đại Hữu cười cười, rồi từ từ đến bên Tần Qua, đầy cảm kích nhìn anh “Hôm nay rất cám ơn anh, nếu không có anh … Em … Em không biết sẽ bị gì nữa?”



“cô không cần khách sáo.” đang muốn về nhà, Tần Đại thiếu trả lời qua loa.



“Xin hỏi …” Là một người đẹp, chưa bao giờ bị người khác ngó lơ như thế, Nhậm Gia Kỳ hơi tủi thân cắn môi một cái rồi hỏi “anh có thể cho em số điện thoại không?



Tần Qua kỳ quái nhìn cô nàng.



“anh … anh đừng hiểu lầm.” Nhậm Giai Kỳ hơi đỏ mặt nói “Em chỉ muốn cám ơn anh thôi.”




“Được, vậy chúng ta thử một lần xem sao.” Tần Qua lại một lần nữa kéo vợ ôm vào ngực.



Khi Tần Qua mới từ chiến trường trở về, cả người không còn ý chí muốn sống tiếp, cực kỳ kháng lại việc điều trị, mặc kệ là bác sĩ Lý Vân Cảnh cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể mở ra nút thắt trong lòng anh. Khi cả nhà họ Tần sắp rơi vào tuyệt vọng, thì một người phụ nữ ôm Phi Phi đến nhà họ Tần, lúc đó Phi Phi mới ba tuổi, tay ôm khối rubic trong người, yên lặng đứng đó. Người phụ nữ giao một lá thư cho Tần Qua, là bộ đội đặc chủng thì luôn luôn chuẩn bị sẵn tâm lý phải hy sinh cho đất nước nên tất cả những người lính đặc chủng đã chuẩn bị sẵn di chúc của mình. Lá thư đó chính là di chúc ba Phi Phi gửi cho Tần Qua.



Người phụ nữ nói trước khi mẹ Phi Phi qua đời đã đưa cho chị lá thư này, trên lá thư đề bốn địa chỉ nhưng chỉ duy nhất địa chỉ của Tần Qua mới có thể tìm đến được.



Tần Qua mở lá thư, bên trong chỉ có một câu



Các anh em, chăm sóc người nhà giúp em.



Cũng chính câu nói này đã làm nhịp cầu nối sinh mạng của Tần Qua với xã hội, Tần Qua đi ra, đem Phi Phi ôm vào lòng, từ đó anh tìm được sự cứu rỗi.



Cho nên, Tần Qua bằng lòng để Ngô Đồng can thiệp vào quá trình trưởng thành của Phi Phi cũng chính là bằng lòng để Ngô Đồng tham gia vào sinh mạng của chính bản thân mình.



Mặc dù Ngô Đồng không hiểu được điều đó nhưng cô cũng cảm nhận được tầm quan trọng của Phi Phi đối với Tần Qua.



“Cám ơn anh.” Ngô Đồng nói.



“Cám ơn anh cái gì.”



“Cám ơn anh bằng lòng tin tưởng em.” Ngô Đồng nhớ đến lần đầu tiên hai người thảo luận việc cho Phi Phi đi học, thái độ của Tần Qua rất lạnh lùng.



“Có câu nói thế này.” Tần Đại thiếu suy nghĩ một lúc “Vợ chồng vốn là một thể, chúng ta không cần phải cám ơn chính mình.”



“anh nghe câu nói này ở đâu vậy?” Ngô Đồng cảm thấy lời này có chút kỳ cục.



“Sao vậy? Em chưa từng nghe câu nói này?” Thái độ của Tần Đại thiếu vô cùng nghiêm túc, ôm lấy bà xã bước nhanh vào phòng ngủ “Vậy để anh giải thích cặn kẽ, tỉ mỉ cho em nghe.”



Vì thế một đêm như vậy như vậy lại bắt đầu.



Tác giả có lời muốn nói



Ngô Đồng: anh cố ý bẻ cong ý của em.



Tần Qua: rõ ràng là em nghi ngờ anh trước.



Ngô Đồng: Vậy anh … có thể như vậy như vậy sao



Tần Qua ngơ ngác: Như vậy như vậy là cái gì? Bà xã em giảng lại cặn kẽ cho anh biết với.