Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 52 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Phi Phi nằm ở phòng VIP, phòng bệnh rất lớn, có ghế sô pha rộng rãi có thể cho người nhà nằm nghỉ ngơi, nhưng Tần Qua và Ngô Đồng chỉ ngồi sát trên giường Phi Phi, không ai nghĩ đến việc ra ghế sô pha nằm nghỉ.



“Tất cả là tại em không để ý coi con.” Chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Phi Phi, Ngô Đồng lại tự trách bản thân mình một lần.



“Em đừng lo lắng, bác sĩ đã nói rồi, hiện giờ con chỉ còn sốt nhẹ thôi, sáng mai con sẽ tỉnh lại mà.” Tần Qua vỗ vỗ tay Ngô Đồng động viên.



“Chỉ trong nháy mắt mà con sốt cao như vậy, anh nói xem buổi chiều lúc đó con hẳn là sợ hãi biết bao nhiêu.” Ngô Đồn đau lòng nói “Đứa nhỏ khác sợ hãi sẽ khóc lóc, mà Phi Phi thì …”



“Thực ra … Phi Phi có phản ứng lớn như vậy, khả năng không chỉ do sợ hãi lúc buổi chiều đâu.” Tần Qua nói.



Ngô Đồng nghi ngờ quay đầu.



“Lúc trước anh đã kể cho em rồi, Phi Phi là được người ta đưa đến nhà họ Tần.” Tần Qua nói “Trước đó, Phi Phi vẫn đang sống cùng mẹ ruột của con.”



“Vậy mẹ của Phi Phi …” Ngô Đồng biết ba ruột của Phi Phi hi sinh khi đang làm nhiệm vụ, nhưng Tần Qua chưa bao giờ nói đến mẹ ruột của Phi Phi.



“Ba mẹ của Phi Phi đều là cô nhi, bọn họ lớn lên từ cô nhi viện.” Tần Qua nhớ lại “Tình cảm của hai người rất tốt, vừa đủ tuổi thì hai người họ kết hôn, rất nhanh sau đó thì có Phi Phi.”



Ngô Đồng chưa bao giờ chủ động hỏi về chuyện ba mẹ của Phi Phi, bởi vì cô biết ba của Phi Phi là người không có cha mẹ lại là đồng đội của Tần Qua. Câu chuyện đau thương này cô nghĩ Tần Qua hẳn là không muốn nhắc đến.



“Mấy người bọn anh đều rất hâm mộ Tiểu Ngũ, khi đó bọn anh vẫn là những tên đàn ông độc thân thìTiểu Ngũ đã có vợ đẹp, con ngoan.” Tần Qua nói “Khi Phi Phi được một tuổi, bọn anh đã đến chơi nhà Tiểu Ngũ, khi đó Phi Phi là một đứa bé trắng trẻo, mập mạp, gặp ai cũng nhếch miệng cười, miệng lúc nào cũng bi bô gọi bọn anh là chú … chú.”



Qua hồi ức của Tần Qua, Ngô Đồng cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh Phi Phi một tuổi nhìn Tần Qua kêu chú, cô vô thức cũng mỉm cười theo.



“Mẹ của Phi Phi là một người phụ nữ độc lập, kiên cường. Bởi vì nghề nghiệp của chồng đặc thù nên một mình cô ấy nuôi Phi Phi, vừa làm việc, vừa chăm sóc Phi Phi, rất là vất vả.” Giọng nói của Tần Qua ngừng lại một chút, tràn ngập bi thương “Sau đó, Tiểu Ngũ hi sinh, đối với cô ấy là một đả kích vô cùng lớn.”



“Ông xã.” Nghe giọng nói đầy bi thương của anh, Ngô Đồng nhẹ giọng an ủi.



Tần Qua nắm chặt tay Ngô Đồng, cười miễn cưỡng, tiếp tục nói “Đưa Phi Phi đến nhà anh là viện trưởng viện mồ côi, bà ấy nói, lúc đó Phi Phi quấn lấy mẹ đòi gặp ba, mẹ Phi Phi đưa con đến nghĩa trang, trênđường về thì gặp tai nạn, xe buýt bị lật.”



Khi nghe Tần Qua kể đến đây, hai mắt Ngô Đồng lập tức ửng đỏ.



“Mẹ của Phi tử vong tại chỗ, còn Phi Phi đã được cô ấy ôm trong ngực, không bị xây xát chút nào.” Tần Qua nói “Nhưng cũng từ đó, Phi Phi không nói chuyện nữa.”



“Hu … hu…” Ngô Đồng cũng không thể không chế được nữa, dùng tay che miệng khóc nức nở.



Cảm xúc của Tần Qua cũng chìm xuống, không nói nổi lời an ủi cô, chỉ có thể kéo Ngô Đồng dựa vào ngực mình, để cô khóc.



Khóc lúc lâu, Ngô Đồng từ từ bình tĩnh lại, từ trong ngực Tần Qua ngẩng đầu lên nói “Hôm nay … anhnói có phải Phi Phi nhớ ra cái gì không?”



“anh cũng không biết.” Tần Qua lắc đầu “Dù gì lúc đó Phi Phi chỉ mới được ba tuổi.”



“Đúng vậy ha, lúc đó Phi Phi mới có ba tuổi.” Còn nhỏ như vậy mà đã trải qua nhiều biến cố của cuộc đời, nước mắt của Ngô Đồng lại một lần nữa không khống chế được mà rơi xuống.
“Vâng” Tần Qua do dự một chút rồi gật đầu. “Ba, mấy năm nay con luôn làm ba mẹ lo lắng nhiều. Con, sau này … chắc chắn sẽ tốt hơn.”



“Được, được.” Mấy năm nay, hai ông bà cùng Tần Hoài làm nhiều việc như vậy còn không phải vì những lời như thế này của Tần Qua sao, ba Tần kích động lại vỗ vỗ mạnh vào vai con trai.



Cho đến khi đã lái xe đi xa, không còn nhìn thấy hình dáng cả nhà Tần Qua, ba Tần vẫn còn xúc động “Tần Qua đã khá hơn nhiều so với trước đây rồi.”



“Vâng, đúng thế thật. Phi Phi cũng có thể nói chuyện, Tần Qua của chúng ta chắc chắn sẽ tốt lên.” Mẹ Tần gật đầu đồng ý.



“May mắn là có Ngô Đồng.” Ba Tần nói.



“Chờ đến Tết tôi sẽ cho con bé một bao lì xì thật lớn.” Mẹ Tần cũng rất vui vẻ.



Bên này, ba người nhà Tần Qua về đến nhà, Phi Phi không ngừng chỉ tay vào đồ đạc trong nhà gọi tên. Cậu nhóc dường như rất thích thú với việc nói chuyện đầy mới lạ này.



“Cây”



“Xích đu.”



“Cỏ”



“Cái ghế”



“Tảng đá.”



Sau đó chỉ vào bao cát thì ngừng lại, suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ được vật này gọi là gì, cuối cùng chỉ có thể hình dung “Ba, đánh.”



“Phì, đây là bao cát, ba con thích nhất là đánh bao cát.” Ngô Đồng xoa đầu Phi Phi nói.



“Bao cát, ba đánh, bao cát.” Học được một từ mới, Phi Phi vô cùng vui vẻ.



“Đừng nghe mẹ con nói bừa, ba thích nhất không phải là đánh bao cát.” Tần Qua ôm Phi Phi nghiêm túc sửa lại “Ba thích nhất là Phi Phi và mẹ.”



“Ba, đánh, bao cát, Phi Phi, mẹ.” Hai mắt Phi Phi phát sáng, nói.



“Con nói sai rồi, không phải như vậy.” Tần Qua nóng nảy.



Ngô Đồng vừa cười vô cùng vui vẻ vừa nói “anh đừng nóng, bác sĩ đã nói, Phi Phi hiểu rất rõ chỉ là nóichưa rõ thôi, anh từ từ chỉ cho con.”



Tần Đại thiếu muốn nói cái khác có thể từ từ dạy nhưng duy nhất điều này là phải dạy ngay mới được, thế là anh bắt đầu một lần một lần dạy Phi Phi nói câu này “Người ba thích là Phi Phi và mẹ.”



“Thích nhất.”