Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 59 :

Ngày đăng: 02:10 19/04/20


Bốn rưỡi chiều, công việc không còn bận rộn lắm nên Ngô Đồng định đến lớp năng khiếu đón Phi Phi về sớm.



Vừa đem bản thảo thiết kế vào ngăn kéo bàn khóa lại, thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa.



Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn, thấy Lý Mẫn đi giày cao gót đứng ở cửa phòng nhìn cô cười.



“Cậu ngày nào cũng đi giày cao gót như thế không sợ đau chân à?”



“Mình cũng không muốn đâu, nhưng ai bảo đi giày cao gót thì dáng mới đẹp chứ.” Lý Mẫn cũng bất đắc dĩ nói.



“Cậu đã đẹp sẵn rồi còn gì.” Lời này là thật lòng, dưới ánh mắt của Ngô Đồng thì Lý Mẫn có thể xem là người đẹp chân dài.



“Cám ơn cậu.” Lý Mẫn vui vẻ vì lời khen của Ngô Đồng, bước vào phòng, thấy Ngô Đồng đã thu dọn bàn làm việc, hỏi “Cậu chuẩn bị tan làm rồi?”



“Ừ, hôm nay cũng không có việc gì gấp. Tớ định tan làm sớm rồi đi đón Phi Phi, sau đó đi siêu thị mua ít thức ăn.”



“Chậc chậc, cậu quả nhiên đã hoàn toàn là một người vợ đảm mẹ hiền rồi.” Lý Mẫn tựa vào vai Ngô Đồng cảm thán “Nghĩ đến giờ này năm ngoái, chúng ta vẫn còn tung tăng ở quán bar Hoa hồng đêm cơ.”



“Thôi đi, cũng do cậu kéo mình đi ấy chứ.” Ngô Đồng tức giận đẩy Lý Mẫn ra “Cậu tìm mình có việc gì không? không có thì mình đi về trước đó.”



Lý Mẫn đau lòng nói “Trách không được mọi người đều nói, hôn nhân là kẻ thù lớn nhất của tình bạn mà.”



“không thì cậu về nhà mình ăn cơm đi.”



“Mình không muốn đâu. Đó đâu phải là đi ăn cơm, có mà đi ăn thức ăn cho chó ý.” Lý Mẫn nhíu mày “Chờ tớ có bạn trai lại nói tiếp.”



“Cậu có chuyện rồi hả?” Từ nét mặt của Lý Mẫn, Ngô Đồng đọc được tin tức quen thuộc nào đó.



“Cũng không có chuyện gì lớn. Gần đây tớ đi bar, gặp được một anh chàng đẹp trai, nói chuyện cũng được.” Lý Mẫn ôm cánh tay Ngô Đồng nói “Tối nay cậu đi với mình đi, rồi cho tớ ý kiến tham khảo.”



“không được, tớ còn phải đi đón Phi Phi nữa.” Ngô Đồng khó xử.



“Vậy cậu còn muốn áo choàng C-GG không?” Lý Mẫn liếc Ngô Đồng, có ý nếu Ngô Đồng lắc đầu từ chối thì cô sẽ đi ngay.



“Áo đã làm xong rồi sao?” Ngô Đồng mừng rỡ nói.



C-GG là nhãn hiệu trang phục nổi tiếng thế giới, khác với các cửa hàng khác chỉ bán trang phục của chính nhãn hiệu đó, C-GG còn nhận may thiết kế do khách hàng cá nhân đặt trước. Cái gọi là ‘thiết kế do khách hàng cá nhân đặt trước’ có hai hình thức. một là, khách hàng trực tiếp cùng nhà thiết kế của C-GG để thiết kế may lễ phục. Hai là khách hàng có thể đem bản thiết kế của chính mình để cho C-GG hỗ trợ may hoàn chỉnh, điều kiện tiên quyết là bản thiết kế của khách hàng có thể thông qua sự xét duyệt của đội ngũ thiết kế công ty C-GG.



Cũng vì vậy, rất nhiều nhà thiết kế muốn vào công ty C-GG cũng thường đến công ty C-GG đặt hàng với tư cách khách hàng cá nhân. Công ty C-GG cũng thông qua phương pháp này mà khám phá được rất nhiều nhà thiết kế có tài.



Ngô Đồng không phải là muốn vào C-GG, cô chỉ muốn mượn danh tiếng của C-GG đế may cho mẹ chồng – mẹ Tần một chiếc áo choàng định chế (số lượng có hạn) do chính cô thiết kế mẫu.



“Vậy cậu muốn hay không muốn nào?”



“Cậu đừng có nói nhảm, mau dẫn mình đi coi, đồ để ở đâu rồi, vẫn ở cửa hàng sao?” Ngô Đồng gấp gáp nói.



“Cậu gấp cái gì. Cậu không biết là vì giúp cậu may cái áo choàng này mà mình đã thiếu Ivan một cái ơn đâu.” Lý Mẫn ghét bỏ nói “không giống người nào đó, ngay cả đi cùng mình đến quán bar cũng từ chối.”



Ivan là nhà thiết kế của C-GG, Lý Mẫn phải nhờ anh ta mới có thể đi đường tắt, may chiếc áo choàng cho Ngô Đồng.



“Được rồi, tối nay tớ đi với cậu.” Ngô Đồng bất đắc dĩ nói.




Ngô Đồng nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Nhậm Giai Kỳ “Cho nên, tôi hi vọng lần sau côNhậm không nên ở bên ngoài vô cớ nói ông xã tôi bị bệnh gì đó, rất không hay đâu.”



“cô … cô …” Nhậm Giai Kỳ bị chặn họng không nói được lời nào.



Sở Vận hơi có chút xấu hổ, cô ta không nghĩ đến ở nơi này lại gặp được Ngô Đồng, lúc nãy cô ta cũng không nói chuyện gì tốt. Mặc dù cô ta không e ngại điều gì nhưng dù sao Ngô Đồng cũng là chị dâu của Tần Hoài, mặt ngoài xã giao vẫn phải nể mặt nhau. Sở Vận đang nghĩ ngợi cần nói gì để cứu vãn bầu không khí thì Ngô Đồng bỗng nhiên bị tiếng kêu của Lý Mẫn thu hút sự chú ý.



“anh thả em ra, anh làm cái gì vậy?” Lý Mẫn trừng mắt nhìn Lưu Viễn.



“Em đi theo anh ngay.” Lưu Viễn thấy Lý Mẫn ăn mặc mát mẻ thì không vui chút nào.



“Em còn đang nói chuyện với bạn mà.”



“Em nói chuyện gì, em ăn mặc như vậy là muốn nói chuyện gì?”



“Mắc mớ gì đến anh!”



Lưu Viễn mím môi, cởi áo khoác của mình khoác lên vai Lý Mẫn, che lại cảnh đẹp trên người Lý Mẫn.



“anh làm cái gì vậy? Nóng chết mất.” Lý Mẫn muốn cởi áo, lại bị Lưu Viễn ngăn cản.



Ban đầu, Ngô Đồng không nhận ra Lưu Viễn, khi tới gần mới phát hiện là người quen, thế là dở khóc dở cười “Cậu còn không nhìn ra sao? Học trưởng thích cậu đó.”



“Lưu Viễn, thích thì phải nói ra.”



Hai câu nói đồng thời vang lên, Ngô Đồng kinh ngạc nhìn mới phát hiện đứng sau lưng Lưu Viễn là Thẩm Tây Minh.



“Trùng hợp quá!” Thẩm Tây Minh nhìn Ngô Đồng gật đầu chào hỏi.



Lúc đầu gặp Ngô Đồng, Sở Vận đã có chút lúng túng, hiện tạo lại thấy Thẩm Tây Minh. Sở Vận nhớ đến gặp Thẩm Tây Minh tại nhà hàng và câu nói của Thẩm Tây Minh, sắc mặt sa sầm xuống.



“Chị Sở Vận, chúng ta đi thôi.” Nhậm Giai Kỳ đối với Tần Qua đã tạo thành bóng ma tâm lý nên nhìn thấy Ngô Đồng cũng không thoải mái, nóng lòng muốn đi về.



“Chúng ta đi thôi.”



Hai người cầm túi xách, yên lặng không tiếng động rời khỏi quán bar. Sở Vận nhớ lại lời Ngô Đồng đãnói, có trật tự rõ ràng, có nhu có cương, dường như là một người khó đối phó.



Tần Hoài đã nói anh trai anh không có ý định tham gia kinh doanh công ty nhưng cái cô Ngô Đồng này có khả năng xúi giục Tần Qua không?



Tác giả có lời muốn nói:



Tần Qua: Tối nay bà xã không có ở nhà.



Phi Phi: Ba, mẹ đi đâu rồi?



Tần Qua: Quán bar



Thẩm Tây Minh: Tôi cũng ở quán bar …



Bùm Bùm. không nói gì thêm, Tần Đại thiếu trực tiếp ra tay