Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

Chương 7 :

Ngày đăng: 02:09 19/04/20


Cuối một ngày làm việc, người nhà họ Tần cùng nhau ăn cơm tối như thường lệ, cùng nói chuyện về những việc đã xảy ra trong ngày. Nhưng chủ yếu là mẹ Tần nói những chuyện lông gà vỏ tỏi bà nghe được bên ngoài. Như là bà đã tham gia một buổi tiệc từ thiện quen được một quý bà nào đó, con gáicủa bà ta thông minh tài giỏi, xinh đẹp nền nã như thế nào. Lúc này ba cha con nhà họ Tần đều im lặng cúi đầu ăn cơm, không có hứng thú nghe mẹ Tần tám chuyện. Mẹ Tần không thấy ai hưởng ứng, cũng không còn hứng thú, quay qua gắp cho Phi Phi một đũa rau.



“Mẹ, con trai cần ăn nhiều thịt.” Tần Qua nói.



“Con thì biết cái gì, trẻ con phải ăn uống đầy đủ, cân đối các chất dinh dưỡng. Sau này, con kết hôn dọn ra ngoài ở, nhớ không thể chỉ cho Phi Phi ăn thức ăn mặn.” Mẹ Tần dặn dò.



Ba Tần nghe vậy mới nhớ ra hỏi Tần Hoài “Dự án hợp tác với Ngô thị sao rồi?”



“đã ký rồi ạ, ngày mai con sẽ cho bộ phận tài vụ giải ngân lần thứ nhất.” Tần Hoài nói xong lại nhìn mẹ Tần “Mẹ có thể bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.”



“thật hả? Vậy mẹ gọi điện cho bà Ngô để bàn bạc. Cũng không biết Ngô Đồng thích tổ chức đám cưới như thế nào?” Mẹ Tần thấy hôn lễ của con trai đã được ấn định, vô cùng kích động, hận không thể lập tức gọi điện ngay cho bà Ngô để thống nhất.



“Sao mẹ không hỏi con thích tổ chức đám cưới như thế nào?” Tần Qua nhìn mẹ mình hưng phấn, buồn cười, hỏi.



“Con cũng có ý tưởng? Vậy nói ra cho mẹ nghe xem nào?” Mẹ Tần thấy con trai cũng muốn góp ý kiến về việc tổ chức đám cưới thì vô cùng vui vẻ.



“Làm phức tạp như vậy làm gì, trực tiếp đi đăng ký kết hôn thôi cũng được mà.”



“không được!” Mẹ Tần lập tức phản đối “Kết hôn là chuyện lớn của đời người, sao chỉ đăng ký kết hôn thôi là xong.”



“Vậy mẹ muốn làm một hôn lễ thật hoành tráng, mời đến một đống những người trong giới làm ăn kinh doanh mà con không biết, để cho con giống con khỉ nhảy nhót biểu diễn trên đài. Nghĩ đến là phiền muốn chết.” Tần Qua thực sự không thích tình cảnh đó, mặt cũng nhăn lại một đống.



Mẹ Tần vẫn luôn ghi nhớ lời dặn của bác sĩ Lý, thấy mặt con trai biến sắc, cũng không dài dòng thêm, quay sang nhìn chồng và con trai thứ hai cầu cứu.



“Nếu không thích tổ chức lớn thì không tổ chức, chỉ cần hai đứa thích là được rồi.” Ba Tần nhìn ám chỉ của vợ, nói.



“Đúng rồi, còn có ý kiến của Ngô Đồng.” Mẹ Tần như nhìn thấy phao cứu sinh, nói “Đa phần phụ nữ đều mong muốn có một hôn lễ long trọng trong đời. Đúng rồi, bây giờ người ta còn hay đi du lịch trăng mật.”



“Đúng rồi, anh cả. Hay là anh và cô Ngô bàn bạc đi rồi mới quyết định.” Tần Hoài cũng khuyên.



Mà suy nghĩ của Tần Qua không đặt ở việc tổ chức hôn lễ như thế nào mà bay theo lời của mẹ mình vừa nói về du lịch trăng mật. Như là cách đây rất lâu rồi, tại vùng rừng núi sâu thẳm nào đó, cùng đồng đội ngồi tán gẫu đã trò chuyện chủ đề này.



Lúc đó bọn họ đã nói những gì? Đối với tương lai, đối với đám cưới, đối với một nửa của đời mình, mỗi người bọn họ đều có những mộng tưởng hết sức tươi đẹp. Mà bây giờ chỉ còn có một mình mình có thể thực hiện được.



“Tần Qua?” Mẹ Tần thấy con trai không biết đang suy nghĩ gì mà nét mặt hiện lên sự khổ sở, cẩn thận kêu lên.



Tần Qua bỗng nhiên giật mình, thấy vẻ mặt thấp thỏm của mẹ, nét mặt của cha và em trai cũng vô cùng lo lắng, trong lòng cảm thấy mệt mỏi. Lại như vậy nữa rồi, hễ thấy tâm tình của anh có chút biến đổi, thái độ của mọi người với anh trở nên vô cùng cẩn thận, giống như bản thân anh là một món đồ chơi bằng thủy tinh, vô ý đụng phải là vỡ nát. Nhưng bọn họ càng như vậy, tâm tình của anh lại càng ức chế, bọn họ lại càng lo lắng. thật giống như là một vòng tuần hoàn ác tính.




Tần Qua chỉ dự định đi toilet, thấy thế thì dừng lại, nhìn Ngô Đồn khó hiểu. Chỉ thấy Ngô Đồng tựa như làm một quyết tâm lớn, rời ghế ngồi, bước từng bước một đến trước mặt Tần Qua, dưới ánh mắt nghi ngờ của anh, nhón chân hôn lên.



Cảm xúc ấm áp, mềm mại từ bờ môi truyền đến, ánh mắt hài hước của Tần Qua ngay lập tức dấy lên một ngọn lửa. anh dùng tay ôm đầu Ngô Đồng đang muốn rút lui, hé môi gặm xuống.



Ngô Đồng hừ nhẹ một tiếng, giãy dụa muốn thoát ra nhưng không thể lay động được cánh tay rắn chắc của Tần Qua. Đợi đến khi đầu lưỡi Tần Qua liếm qua khóe môi Ngô Đồng, nghe được mùi vị máu quen thuộc, ánh mắt đen thẫm lại, cảm xúc xao động vừa mới áp chế được lại muốn xông ra.



Ngô Đồng che khóe miệng bị thương, lùi lại hai bước, mới mở đôi mắt to lúc này tràn ngập sương mù trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.



“A…” Tần Qua nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ nhà mình nhịn không được cười nói “Khi tôi cắn cô, cô cũng có thể cắn lại tôi mà.”



“anh …” Ban đầu Ngô Đồng muốn mắng người đàn ông không biết xấu hổ, nhưng đây lại là chồng mình hôn mình, dù mới là chồng tương lai, dùng từ đó là không thích hợp đi.



“Hôn nhập tâm quá, thiếu chút nữa quên nói chuyện chính sự.” Tần Qua hỏi “cô muốn tổ chức hôn lễ như thế nao?”



“Tôi không có ý kiến gì.” Từ khi biết mình phải liên hôn thương mại, Ngô Đồng không có tâm tình chờ mong đối với hôn lễ của mình.



“Vậy … Chúng ta không tổ chức đám cưới, sau khi đi đăng ký kết hôn xong, chúng ta đi tuần trăng mật du lịch, được không?” Tần Qua đề nghị.



“Được.” Kỳ thật Ngô Đồng muốn nói tuần trăng mật cũng không cần đi đâu.



“Mẹ tôi nói mỗi người phụ nữ đều hy vọng có một hôn lễ trọng thể, xem ra vợ của tôi không giống người thường.” Tần Qua thấy Ngô Đồng nhanh chóng đồng ý với ý kiến của mình thì rất vui vẻ.



“anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi về trước đây.” Ngô Đồng cầm túi xách hỏi.



“Còn chuyện cuối cùng, cô nghĩ khi nào đi đăng ký kết hôn thì được?”



Ngô Đồng suy nghĩ một chút, hôm nay là Thứ Bảy, chiều mai Tiểu Nguyên làm phẫu thuật, như vậy thìlúc nào đăng ký kết hôn cũng được.



“Lúc nào anh cảm thấy được thì báo cho tôi biết. Chỉ là nếu đi du lịch trăng mật thì khoảng một tháng sau tôi mới có thời gian, thật ra không đi du lịch trăng mật ….”



“Sao có thể không đi du lịch trăng mật? Tôi rất là mong chờ đấy.” Tần Qua xích lại gần Ngô Đồng nóinhỏ “Vậy tôi sẽ chọn một ngày tốt để chúng ta đi đăng ký kết hôn. thật hi vọng có thể sớm kết hôn mộtchút, sớm một chút…được ngủ.”



“Hẹn gặp lại!” Ngô Đồng cảm thấy mình không đi nhanh rất có thể sẽ ra tay đánh người.



Tần Qua nhìn Ngô Đồng tức đến mức giậm chân rời đi, cười nghiêng ngả.