Ông Xã Thần Bí, Buổi Tối Gặp!

Chương 162 : Về nước (5)

Ngày đăng: 11:47 30/04/20


Editor: May



Lãnh Tư Thành rất ít hôn cô. Hoặc là nói, rất ít ôn nhu hôn cô như vậy. Lúc hai người thân mật, hơn phân nửa thời gian anh không quá ôn nhu, nói là hôn, càng như là cắn nuốt, giống như là một con Cửu vĩ hồ phong ấn trong cơ thể, không nháo đến cô long trời lở đất sẽ không ngừng nghỉ.



Nhưng chỉ có môi tương dán, hôn môi thuần khiết như là học sinh cao trung này, trong ấn tượng, hình như là lần thứ hai?



Lần đầu tiên, còn phải tường thuật đến, mười năm xa xôi trước, khi lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt……



Lãnh Tư Thành vừa rồi thật là cố ý tiếp cận cô, nhưng nụ hôn này, thật là anh không cẩn thận. Anh và Cố Thanh Thanh ở bên nhau thân mật dây dưa bao nhiêu lần, nhưng mà, trong nháy mắt này, anh lại động cũng không dám động, tất cả tế bào trên thân thể giống như đều bị kích hoạt rồi! Tay anh còn duy trì trạng thái cầm tay cô, thậm chí không dám cúi đầu, gia tăng nụ hôn này! Rõ ràng chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, anh lại như là đi vào Alice kỳ ảo mơ mộng, vẫn chưa tỉnh lại.




“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, nháy mắt đẩy hai người dần dần trầm mê ảo cảnh ra. Hai người như là bị phỏng tới rồi nhanh chóng tách ra, Cố Thanh Thanh bên trong kinh hoảng còn có một chút xấu hổ, một chút mê hoặc. Mà bên cạnh, Lãnh Tư Thành cũng không tốt hơn chút nào. Tuy rằng sắc mặt anh không có biểu hiện rõ ràng như Cố Thanh Thanh, nhưng anh hơi hơi nhíu mắt lại, còn có vẻ mặt không kiên nhẫn cùng tức giận sau khi bị quấy rầy, biểu lộ bất mãn lúc này của anh.



“Chuyện gì?”



“Tiên sinh, phu nhân, trợ lý Trình đã lái xe tới dưới lầu đợi.”



Mẹ nó, cái gì gọi là bóng đèn, cái này gọi là bóng đèn! Hơn nữa còn là đèn pha siêu mạnh mười vạn Vôn! Lãnh Tư Thành nhíu mày gật đầu: “Đã biết.”



Cũng không hề ở lâu, lập tức đi về một bên giường khác, nhanh chóng thay xong quần áo anh mang đến, như là có điểm chật vật, lại có chút phẫn nộ, nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái, chỉ ném xuống một câu: “Mau một chút! Đừng để tôi ở dưới lầu đợi lâu.”