Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 109 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Đội đỏ tấn công áp đảo hai ngày, cục diện bất thường, hành tung thoắt ẩn thoắt hiện.



Đội xanh gần một trăm người, giờ sót lại vỏn vẹn chưa đến hai mươi mạng, đã bao gồm sáu thành viên mất liên hệ của nhóm A.



Nhóm A có hai người bị bắn hạ, rời chiến tuyến.



“Báo cáo Đại đội trưởng, dựa theo chiến thuật khác thường của đội đỏ hiện nay, thì chúng ta khó lòng phòng bị, trên căn bản không thể trụ được đến ngày chót, chứ đừng nói giải cứu con tin.”



Giải cứu con tin cần sự phối hợp tác chiến của đoàn thể, đây là mắt xích khó khăn nhất. Không có vật che chắn, ở thế phơi bày trước tầm mắt địch, có thể nói là lấy mạng để mà chặn họng súng.



Số người sống sót của họ quá ít ỏi, và chẳng ai biết được đội đỏ cử bao nhiêu lính chốt ở điểm G của nơi giam giữ con tin.



Xét trên số đầu người, thì họ thua xa.



Mỗi một nhóm nhỏ của đội xanh dựa theo lộ tuyến trên bản đồ, bị đội đỏ vây chặn suốt dọc đường, có nhiệm vụ mở đường tới địa điểm chỉ định, lấy được bản đồ điểm G nhốt con tin thì mới biết vị trí cụ thể của điểm G. Bằng không chỉ nước biết lang thang trong rừng sâu cho đến khi kết thúc nhiệm vụ.



Kể cả người có sống sót đến giây cuối cùng, nhưng không giải thoát con tin thành công thì cũng coi như thua.



Lần khảo sát này mục tiêu cuối vốn dĩ là để sát hạch xem, họ có thể lợi dụng địa hình, kỹ năng chiến đấu, chiến thật để giải cứu con tin hay không.



Bốn vị nữ sĩ quan bao gồm cả Ưng Hy đứng trước la bàn nghiên cứu chiến thuật. Một vị nữ sĩ quan mặt rầu rầu phân tích thế cục trước mắt.



Cả người Ưng Hy toát ra vẻ ớn lạnh vô tận. Bất kỳ ai gặp phải loại lính bất trị này đều phải bốc hỏa. Huống hồ trên vai Ưng Hy là trọng trách. Nếu lần này thất bại, có nghĩa đội nữ binh sẽ phải giải tán. Trong vòng mấy năm nữa sẽ không được kiến nghị thành lập đội nữ đặc chủng.



Lý Thượng tướng tin tưởng cô mới phó thác sứ mệnh này, cô không muốn mình để ân sư của mình phải thất vọng.



“Lôi hai đứa chết trận của nhóm A vào đây cho tôi!” Ưng Hy chỉ cảm bức bối, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, thiếu điều hất tung đám cát cắm cờ xanh đỏ trên sa bàn.



Ba người còn lại im thin thít, không ai dám hé răng nửa lời.



Lính chết trận được sắp xếp ở một nơi cách đó không xa, chẳng mấy chốc đã có người dẫn Hướng Đóa Nha và Lục Nha Văn vào.



Nhìn hai cô gái cúi gằm đầu đứng trước mặt mình, Ưng Hy quắc mắt, hằm hằm lườm bọn họ.



Được đưa về từ tiền tuyến, bộ quần áo trên người họ bám đầy bùn đất, mặt sơn màu, nhem nhuốc, tóc mấy ngày chưa chải, hôm nào cũng lăn lê trong bụi rậm, áo quần ướt rồi lại khô, khô rồi lại ước, vùa vào đã ngửi thấy mùi chua chua đặc trưng của mùa hè.



Những người này đã trải qua những gì, không ai cảm thấy lạ, ngay đến người Ưng Hy cũng nồng mùi mồ hôi.



“Các cô làm cái quái gì thế? Ai cho các cô tự tiện hành động? Giỏi lắm rồi hả, giờ cũng cun cút về đấy thôi?”



“Tôi tưởng các cô giỏi rồi. Bao nhiêu năm tôi trong quân ngũ, cái thứ chiến thuật các cô nghĩ ra được, tưởng tôi không nghĩ ra à? Trước khi hành sự cũng không động não xem, vì sao ban đầu tôi không để các cô sử dụng chiến thuật tác chiến độc lập?”
Bên ngoài một nơi đổ nát, những chiếc bóng vun vút lướt qua, lanh lẹ như những chú báo săn mồi.



Những chiếc bóng ẩn vào một bụi rậm.



Mấy người chụm đầu vào nhau, thì thào thảo luận.



“Một, hai, ba, bốn, năm...” Lộ Hạ đếm một lượt, phát hiện chỉ còn năm người.



Từ trưa họ đã tới đây và chờ đến tận khi màn đêm buông xuống.



Màn đêm là chiếc áo khoác phòng ngự tốt nhất, có thể ẩn đi thân hình. Tuy ở một mức độ nhất định, sẽ ảnh hưởng đến hành động, nhưng còn tốt hơn là giữa ban ngày ban mặt xuất hiện lù lù trước mắt địch.



“Sao? Còn đợi không?”



Tám người, chỉ còn lại năm, ba người kia chỉ e đã tử trận.



Lộ Hạ đắn đo một lúc: “Không có thời gian đâu, mai là ngày cuối rồi. Đêm nay phải giải cứu được con tin, thoát khỏi cái chỗ chết tiệt này, coi như chúng mình thắng rồi.”



Mười ngày tròn trĩnh, lương thảo đã hết từ lâu, mấy ngày nay họ phải ăn quả dại, thịt sống bổ sung thể lực, dẫu vậy, ai nấy cũng đều mệt thở không ra hơi.



...



Khuya về, khu rừng tĩnh lặng như tờ, đêm không trăng, cả khu rừng chìm trong bóng tối. Chỉ có lán trại ở nơi cao là le lói ánh sáng mờ mờ.



Mấy ngày trước, trong lán còn văng vẳng giọng nữ quát tháo, tiếng bước chân rầm rầm. Lúc này chỉ nghe tiếng máy móc “tít tít”, mọi thứ yên ắng đến sợ.



“Đại đội trưởng, Đại đội trưởng nghe rõ trả lời, Xanh I gọi Đại đội trưởng...”



Máy bộ đàm nằm lặng thinh đã mấy tiếng đồng hồ bất thình lình cất tiếng gọi. Ưng Hy dựa người chợp mắt bên giường gỗ trong lán, bỗng giật mình, choàng mở mắt, vẻ xám xịt dần tan biến, nỗi vui mừng dâng lên trong đôi mắt đen.



“Ưng Hy nghe đây, mọi người đang ở đâu?” Ưng Hy lật người xuống giường, đến trước bên màn hình.



Nữ sĩ quan nhường chỗ cho cô. Ưng Hy cầm chuột, mắt nhìn bản đồ tìm kiếm.



Trải qua gần mười ngày bôn ba, không lúc nào dứt được đội đỏ, nhiều lần phải liều mình phá vòng vây, tâm trạng ai nấy đều ở bên bờ vực bùng phát. Vừa nghe giọng nói trầm tĩnh của Ưng Hy qua bộ đàm, mấy cô gái không nén được nghẹn ngào.



Lộ Hạ quệt mắt, nằm trên đống cỏ: “Đội trưởng, xin lỗi, chúng tôi đang ở vòng ngoài của điểm G. Trước mắt thấy bên ngoài nhà xưởng bỏ hoang có tám tay lính gác, bên trong hiện tại chưa thể xác định.”



“Giờ đừng phí lời, nghe sự chỉ huy của tôi, về đây rồi tôi tính sổ với các cô sau. Các cô khôn hồn mà lấy công chuộc tội.”