Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 113 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Nỗi tuyệt vọng đong đầy đôi mắt cô, cô không vùng vẫy, dù sao gã đàn ông cũng chưa có động thái quá đà, chỉ nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ cười vang, quay ra không biết đã nói gì đó với người đàn ông đằng sau.



Thế rồi tất cả những người có mặt đều phá lên cười.



Nom người phụ nữ tuy toàn thân đang run lẩy bà lẩy bẩy vì sợ, nhưng tuyệt nhiên không hé răng rên la, Neddy Canano cảm thấy vô cùng thú vị.



Nụ cười trên mặt mỗi lúc một sâu, khấp khởi áp gần khuôn mặt nhem nhuốc sơn của cô.



Đó là một gương mặt có nét đặc trưng của phụ nữ phương Đông, đường nét mềm mại hài hòa, đôi mắt lấp lánh. Theo đà áp sát của gã, cô nghiến răng ngửa ra sao, đầu nghiêng sang một bên, tránh hơi thở nóng hôi hổi của gã.



Canano cũng không vừa, đôi mắt nheo lại như trêu đùa, gã hít hà bên má cô, rồi rê đến bên thùy tai mịn màng trắng trẻo, ánh mắt quắc lên, hà hơi vào bên tai cô.



Bị một gã đàn ông xa lạ đùa cợt, Diệp Bạc Hâm nửa bực nửa thẹn đỏ bừng hai má. Nhưng nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra khi chọc tức gã, cô đành siết chặt nắm tay, nín nhịn.



Những gã đứng quanh thấy đại ca của mình đùa vui vẻ, cũng huýt sáo hò reo cổ vũ.



Bên tai là những tiếng dâm dật tục tằn khó nghe, cả cơ thể Diệp Bạc Hâm như rơi vào bờ vực suy sụp.



“Em gái xinh đẹp, sao em lại ở đây?



Một tay Canano nhéo hông cô, mắt híp lại.



Dĩ nhiên gã không quên người phụ nữ trong vòng tay mình, trên người cô là bộ quân trang. Đối diện với một đám đàn ông không hề lương thiện này, cô ta vẫn ép mình tỏ ra bình tĩnh, đây không phải việc người thường có thể làm được.



Liệu có phải phía quân đội cử trinh sát đến dò la tin tức không?



Nhưng cô ả cũng yếu xìu, không hề có khả nặng tự vệ.



Diệp Bạc Hâm im thin thít, Canano vẫn còn kiên nhẫn để đùa trêu cô nàng, nhưng những kẻ đứng sau lại không như vậy, chúng lải nhải nói phải cho cô ta biết mùi đời.



“Anh Ba, hay cho bọn em chơi tí, để anh em được bữa trải nghiệm.”



“Phải rồi anh Ba, chúng em không tranh với anh đâu, anh trước đi.”



Có kẻ đầu têu, những kẻ khác đều hùa theo, những cặp mắt hau háu lướt trên cơ thể cô.



Theo tiếng hò reo của bọn kia, Canano áp môi lên tai cô, thì thầm: “Em nghe chúng nó nói gì chưa? Không muốn bị chơi thì lên tiếng xem nào.”




Lúc Tô Cảnh Sâm đưa cô vào doanh trại, liệu có nghĩ rằng cô sẽ gặp chuyện này không?



Nếu lúc đó cô cắn răng trây lì, hoặc lừa lựa bỏ trốn, chắc đã không phải chịu nỗi khổ này.



Đêm trước ngày khảo sát, Tập Vị Nam còn hỏi, nếu như cô sợ, anh sẽ nghĩ cách để cô ở lại, mọi hậu quả có anh lo.



Nhưng cô đã nói gì?



Cô không cần sự thương hại của anh, cô tự có thể bảo vệ bản thân mình.



Ha! Sự thực đã chứng minh, quả nhiên cô thật ngu đần!



Bất kể năm năm trước trước hay bây giờ, cô vẫn không thể tự bảo vệ bản thân mình.



Giả sử cô không thể sống sót ra khỏi đây, Tập Vị Nam có... buồn không?



Canano vẫn đứng ở nơi gần đó, quay lưng về phía có ánh sáng, nheo mắt, nom gương mặt cắt không còn giọt máu của Diệp Bạc Hâm, khóe miệng hếch lên.



“Bỏ súng xuống!”



“Nhưng...”



“Đồ ngu! Bố mày bảo mày bỏ súng xuống!” Tiếng chửi của Canano vốn oang oang, lại cầm đầu cả lũ, thường ngày trông thì tưởng dễ gần nhưng thực ra hành xử rất bạo tay, thường thọc bị sau lưng, chẳng mấy ai không sợ gã.



“Con lợn ngu! Mày cũng không xem nó là ai? Áo lính mặc trên người để đùa đấy à? Sát hại một quân nhân, mày tưởng bọn chúng sẽ dễ dàng bỏ qua chắc? Đầu mày mọc để làm đồ trang trí à? Cũng không thấy hay ho ở đâu. Dây với quân đội, chắc nghĩ mình sống đủ lâu rồi nhỉ.”



Bị chửi, kẻ kia nhăn nhó hạ súng xuống: “Thế giờ phải làm sao, giết cũng không được, không giết cũng không xong?”



Diệp Bạc Hâm khẽ lắc đầu: “Tôi bị lạc đường...”



Canano lẩm bẩm chửi, lại xì xồ bàn bạc với lũ người. Cô vểnh tai nghe song chả hiểu gì.



Canano nhìn sang cô, ngoắc tay chỉ vào chiếc xe, rồi lại trỏ vào cô, không hiểu đang ra lệnh gì đó, sau đấy quay người vào một chiếc xe. Những kẻ kia cũng lần lượt lên theo.



Có kẻ kéo cô dậy, lấy dây trói chặt tay chân, đẩy cô lên xe.