Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 115 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Gã đàn ông mặc đồ bảo hộ đen hừ mũi, ngón tay thoắt xoay vòng, ném khẩu súng cho kẻ đang trố mắt kia.



Động tĩnh phía bên này cũng gây sự chú ý mấy gã đang ngồi yên tại chỗ. Chúng vừa đứng dậy, thì thấy một người đàn ông toàn thân toát ra vẻ ma mị từ từ tiến lại, như một ác quỷ trong màn đêm, phả ra sát khí lạnh lùng.



“Đại... đại ca?”



Mấy kẻ kia nhìn thấy gã như thấy ác quỷ, mặt thảng thốt.



Người đàn ông đáng lẽ phải ở biên giới tiếp ứng chứ, tại sao lại đường đột xuất hiện ở đây?



Ánh nhìn không một hơi ấm lãnh đạm lướt qua chúng, tháo đôi găng tay màu đen trên tay quẳng về phía sau.



Người theo sau gã có làn da rất trắng, tướng tá cao ráo. Kẻ được gọi là “Đại ca”, khóe miệng còn thi thoảng hếch lên, còn kẻ đi sau gã lại mang bộ mặt vô cảm, dáng đứng thẳng tắp.



Cùng một bộ đồ bảo hộ, đại ca mặc vào thì có cảm giác bông lơn, còn gã mặt vô cảm mặc vào lại như chìm hẳn vào bóng đêm.



Bước chân nhẹ bẫng, không gợi cảm giác hiện diện.



Nếu không phải đại ca quẳng găng tay đi, hắn giơ tay bắt lấy thì e tất cả mọi người đều bỏ qua sự tồn tại của hắn.



“Thằng Ba chưa về?” Người đàn ông liếc khóe mắt, nhìn mấy kẻ kia.



Đứng trước mặt người đàn ông có khí thế áp đảo, toàn thân chúng bất giác cảnh tỉnh, thần kinh căng như dây đàn, chỉ sợ vụng tay vụng chân, mồm miệng nhầm nhọt.



A Chí đứng dậy, cúi đầu, cung kính nói: “Thưa đại ca, anh Ba nói phải hai ngày nữa mới về kịp. Anh ấy sẽ về ngăn chúng nó, trước khi phát chuyến hàng thứ hai.



Gã đàn ông gật đầu, tay bâng quơ nghịch khẩu súng nhỏ nhắn trong tay.



A Chí lưỡng lự ngẩng đầu, cân nhắc hỏi câu mà tất cả mọi người đều muốn biết.



“Sao đột nhiên đại ca lại đến đây?



Mắt ngó về đằng sau gã.



Chỉ một chiếc xe và một kẻ mặt thộn đi cùng.



Gã quả là bạo gan, dám xuất hiện chỉ với một tay thuộc hạ.



Bao nhiêu người muốn ám hại gã, mạng gã còn quý hơn vàng, nhưng người đàn ông này lại ngông cuồng đến mức bỏ ngoài mắt tất cả.



Gã rất hay cười, đôi mắt ma mị sáng ngời, phản chiếu ánh sáng như lân tinh lấp lánh trong màn đêm.



Nhưng... chúng đều biết đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, người đàn ông này dã man hơn bất kì ai, chưa từng để cơ hội cho bất kì ai phạm lỗi...
Sức lực toàn thân như bị rút cạn, cô nằm bẹp dưới đất, hai tay vẫn bị trói sau lưng.



Cô hơi ngước lên, phần đầu đau như sắp nổ tung vì thiếu khí.



Tầm nhìn mờ mờ ảo ảo, nhắm mắt, lại mở, tầm nhìn dần dần rõ rệt.



Người đàn ông đứng trước mặt cô, từ trên cao ngó xuống, nhìn cô như vị quân vương nhìn con sâu cái kiến, khóe miệng nhếch cười, đường nét khôi ngô trong đêm đen lại càng bí hiểm, ma mị.



“Giang Diệc Đình...”



Diệp Bạc Hâm rặn ra ba chữ, giây thần kinh căng thẳng “Bựt” một tiếng như đứt sợi dây đàn cuối cùng.



Gương mặt gã lộ vẻ kinh ngạc, nụ cười khóe miệng càng rõ rệt.



Lúc này Diệp Bạc Hâm nhếch nhách, khác xa mười vạn tám ngàn dặm so với dáng vẻ thường ngày, gã khó có thể nhận ra.



Huống hồ lần gặp trước cách đây đã hơn hai tháng. Còn trước đó, cả hai đã tám năm không gặp.



Diệp Bạc Hâm thấy điệu bộ lãnh đạm của gã, trong mắt ngoại trừ vẻ kinh ngạc ra thì không còn một thứ cảm xúc nào. Cô biết gã chưa nhận ra mình.



Đối diện với đám hổ báo này, cô suýt thì...



Bất kể Giang Diệc Đình có mang thân phận gì đi chăng nữa, nhưng cô vẫn quen biết anh ta...



Diệp Bạc Hâm như túm lấy cọng cỏ sau cùng, ngước đôi mắt đen, ngân ngấn lệ.



Giọng cô không dịu mỏng như thường ngày, mà khàn khàn, quả thật khiến Giang Diệc Đình nhất thời chưa đoán ra cô là ai.



“Giang Diệc Đình...” Diệp Bạc Hâm lại gọi, nước mắt suýt ứa ra.



“Diệp Bạc Hâm... tôi là Diệp Bạc Hâm...” giọng nói lách khỏi cuống họng.



Diệp Bạc Hâm nghe thấy, đồng tử hơi co lại, nhìn người phụ nữ tàn tạ trước mặt mà không thể tin nổi.



Gã ngồi xuống, gương mặt khôi ngô áp gần, tay giơ ra nâng cằm cô lên, đôi mắt hơi nhíu lại.



“A Cố, nước.”



Đại ca biết ả đàn bà này?



Gã mặt thộn lanh lẹ lấy nước. Giang Diệc Đình xốc cánh tay cô lên không hề thương tiếc.