Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 118 :

Ngày đăng: 12:22 19/04/20


Giang Diệc Đình nheo mắt nhìn hướng Trebra, ánh mắt nông cạn khua lên sóng gợn lăn tăn, đối diện với ánh sáng chói mắt của đèn xe, ý cười nơi khoé mắt càng thâm sâu động người.



Cánh tay Trebra đặt trước đám đông, người hai bên tự động lùi ra, kéo một khoảng cách với anh.



Bây giờ... ai cũng không dám đoán đại ca đang nghĩ gì.



Rõ ràng biết lời của Diệp Bạc Hâm nửa thật nửa giả, có phần nói dối, nhưng bọn họ không muốn dẫn lửa đốt mình, chỉ cần đẩy Trebra ra, sẽ không cháy đến đầu của bọn họ.



Hơn nữa, quả thật là Trebra xíu giục bọn họ...



Khi giọng nói của Diệp Bạc Hâm rơi xuống, Trebra trở thành tâm điểm của toàn bộ ánh nhìn, đối diện với đôi mắt an nhàn cười nhạt của Giang Diệc Đình, đáy lòng Trebra hét thảm một tiếng, thần sắc trên mặt hoảng hốt.



Anh giấu cánh tay ra phía sau, oán giận quay sang Diệp Bạc Hâm.



“Con đĩ xấu xa!cô nói xằng nói bậy, tôi không nói những lời kia.”



“Thật không?Vậy anh hỏi bọn họ?” Ánh mắt Diệp Bạc Hâm mãnh liệt, khoé miệng câu lên nụ cười lạnh lùng chế nhạo.



So với nỗi hoảng sợ của Trebra, cô rất bình tĩnh, giống như một người chiến thắng.



Những người này lúc nãy còn chĩa vào Diệp Bạc Hâm, nhưng nhìn rõ cục diện, đại ca có ý bảo vệ người phụ nữ này, đối với Trebra cũng không kiêng dè như vậy.



Tâm tư của bọn họ chuyển rất nhanh, sôi nổi quay súng lại bắn quân mình.



Không ai đứng ra phản bác lời của Diệp Bạc Hâm, nhưng cũng không dám kéo người bước tới Trebra.



Suy cho cùng... Trebra là người của chủ tịch Fisler, đại ca sẽ cho khách hàng lớn lưu một chút mặt mũi.



Trong rừng sâu bất kể ngày hay đêm, những cành cây che kín bầu trời, vị trí địa lý trong vùng cận nhiệt đới, gần khu vực nhiệt đới, luồng nóng ẩm hừng hực lấy đi không được, vẫn luôn quanh quẩn trong rừng sâu.



Toàn thân Trebra khô nóng, mồ hôi tỉ mỉ nhỏ giọt trên trán.



Anh không thể tin nhìn những người trầm mặc kia, đôi mắt mở to giống như chuông đồng, đôi đồng tử xám nhạt dâng lên nhọn lửa, đốt cháy tâm trí anh.



Giang Diệc Đình đứng thẳng người, chân dài bước đi, từng bước từng bước tiến gần tới Trebra.



Mỗi một bước, đôi ủng chiến màu đen giẫm lên lá cây khô, thỉnh thoảng giẫm lên cành cây, phát ra âm thanh “răng rắc”.



Khuôn mặt tuấn tú nhàn nhã nhuộm một nụ cười nhạt, khoé miệng lại móc lên một độ cong khát máu.



Cho dù đôi mắt đang chứa ý cười nồng nàn, nhưng tất cả mọi người đều ngửi được mùi vị khát máu, nụ cười của anh... không có độ ấm...
Hai người đang ôm nhau như bên cạnh không có người nào, đáy mắt ngoài đối phương, dường như không có ai lọt vào mắt.



Tất cả mọi người nhìn mặt nhau, không biết phải làm gì, quay đầu nhìn về lão đại của họ.



Giang Diệc Đình cũng bị thân thủ của Tập Vị Nam làm chấn động, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm không có mệnh hệ gì, chậm rãi thở ra một hơi, nhổ ra một miệng vẩn đục.



Đôi mắt híp lại, cẩn thận đánh giá người đàn ông tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.



Có thể dưới mí mắt anh vô thanh hơi lẻn vào, người này... không thể khinh thường...



Trebra không ngờ rằng vậy mà có người có thể từ dưới súng của anh chạy mất, toàn bộ khuôn mặt càng trở nên méo mó, oán giận nhìn chằm chằm hai người đằng xa đang ôm nhau, tức giận đến mức gân xanh trên cổ đập mạnh.



Anh giơ cánh tay lên, nheo mắt ngắm vào thái dương của Tập Vị Nam...



Giang Diệc Đình đặt hành động của anh vào đáy mắt, ngón tay linh hoạt uốn cong, nhanh hơn anh một bước bóp cò.



“Pằng”



Cánh tay phải của Trebra bị bắn một phát, máu huyết nhanh chóng phun ra.



Tay của anh rung động, khẩu súng lục trượt khỏi tay, rơi xuống đất.



Bàn tay đặt lên eo của Tập Vị Nam âm thầm trượt lên cánh tay của Diệp Bạc Hâm, khoé mắt lướt qua Giang Diệc Đình, lại bất động thanh sắc thu lại.



Trebra hét lên dữ dội, bịt chặt cánh tay phải đang chảy máu, giữa lông mày càng tàn ác hơn.



Diệp Bạc Hâm bị tiếng súng doạ tới toàn thân chấn động, kinh hãi ngẩng đầu lên.



Ánh mắt chứa sự hồi hộp háo hức, bàn tay nhỏ muốn từ eo anh trượt xuống, xem thử anh có bị thương không, lại bị anh nắm lại, cầm tay cô đưa lên eo anh.



“Không sao...”



Anh nhẹ giọng nói, cằm cọ vào mái tóc cô, ánh mắt hơi khép tràn đầy dịu dàng.



Sau khi khóc, dấu vết bị đánh trên mặt càng trở nên rõ ràng hơn, hai má vừa đỏ vừa sưng lên, vết bầm tím bị người ta chèn ép càng hiện lên rõ ràng.



Màu mắt của Tập Vị Nam trong thoáng chốc biến đổi, trái tim đau xót trộn lẫn với hơi thở muốn giết người mãnh liệt, trong con ngươi đen sâu cuồn cuộn, cuối cùng biến thành một lưỡi dao mỏng sắc bén.



Nhấc mí mắt lên, cằm hơi nâng lên, ánh mắt phát ra tia khát máu chết chóc mãnh liệt, từng bước từng bước bắn lên người Trebra.