Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 129 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Giọng nói lưu manh của Giang Diệc Đình từ sau truyền tới, Tập Vị Nam dìu Diệp Bạc Hâm chào tạm biệt Trương cục trưởng, Trương cục trưởng nhìn thấy Giang Diệc Đình hoàn toàn không tổn hại gì đứng ở bên ngoài sảnh cục cảnh sát, sắc mặt vô cùng khó coi.



Diệp Bạc Hâm sững sờ, hoàn toàn không liệu tới sẽ gặp Giang Diệc Đình, Giang Diệc Đình còn dùng loại chào hỏi thân quen nói chuyện với cô, cô vô thức nhìn sắc mặt Tập Vị Nam.



Nắm chặt lòng bàn tay, cô quyết định không chuốc thêm phiền phức, giả đui giả điếc.



Sắc mặt Tập Vị Nam không có biến hoá gì, giống như không nghe thấy lời nói khiêu khích của Giang Diệc Đình, giơ tay ra kéo mở cửa xe, che lên đỉnh đầu cô, đỡ cô vào trong xe.



Giang Diệc Đình cong môi cười, Tập Vị Nam đặt cho anh một đường, anh không có dễ dàng tha thứ điều gì, món nợ này anh sớm muộn gì cũng tính toán lại, còn có món nợ năm năm trước, muốn giả như chuyện gì cũng chưa có gì xảy ra?



Không có cửa đâu!



“Nữ thần, sao vậy? Tối qua tôi vừa cứu cô, hôn nay lại lật mặt vô tình rồi?” Giang Diệc Đình bỏ qua khuon mặt nhìn thù hằn của Trương cục trưởng, tiếp tục hướng xe cảnh sát bước tới.



Tập Vị Nam đóng cửa xe, ngăn cản trước mặt anh.



Đôi mắt đông lạnh rơi trên người anh: “Giang Diệc Đình, tôi khuyên cậu đừng gây sự, lần này coi như cậu may mắn, lần sau vận may sẽ không chiếu cố đến cậu nữa.”



Giang Diệc Đình nheo mắt, độ cong trên khoé miệng càng lớn.



“Tập trưởng quan, ở dưới mí mắt của anh, tôi đâu dám gây sự chứ? Tôi chẳng qua...” ánh mắt lướt qua Tập Vị Nam, nhìn vào cửa xe đóng chặt, “Muốn nói mấy câu với nữ thần mà thôi...”



Anh đêm qua mặc một bộ quần áo tác luyện đổi thành một trang phục giản dị, bị giữ ở cục cảnh sát một đêm, sắc mặt cũng không có biến hoá gì, trạng thái tinh thần giống như tối hôm qua lúc Diệp Bạc Hâm nhìn thấy anh.



Cho dù là lúc nào, anh cũng sẽ không để bản thân biến thành bộ dạng nhếch nhác.



“Có chuyện gì cậu nói với tôi là được.” ánh mắt Tập Vị Nam nhàn nhạt, người lại chắn trước cửa xe, kiên quyết không để Giang Diệc Đình tới gần.



Xem ra... anh tự cho rằng hiểu cô, rõ ràng lại không phải...



Cô làm sao có thể quen biết một người nguy hiểm như Giang Diệc Đình?



Diệp Bạc Hâm biết Giang Diệc Đình cố ý tìm phiền phức, không biết làm thế nào hạ cửa xe xuống.



Cô liếc mắt nhìn Trương cục trưởng, quả nhiên nhìn thấy ở trong mắt Trương cục trưởng có ánh nghi hoặc.



Cô và Giang Diệc Đình là lúc xưa, nếu như Trương cục trưởng biết, nhất định sẽ hoài nghi tính thật giả bản lời khai của cô.



Giang Diệc Đình đây là muốn tìm phiền phức, cô đã làm theo lời anh nói, làm sao phải tới lôi ra như vậy?



Lưng Tập Vị Nam đối diện với cô, thân ảnh cao lớn giúp cô che đi mặt trời chói chang, cô hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.



“Tập Vị Nam, để em nói chuyện riêng vài câu với anh ta được không?”



Tập Vị Nam chuyển mắt, Diệp Bạc Hâm hướng về phía anh cười nhạt.



Tập Vị Nam nhàn nhạt thu lại ánh mắt, liếc nhìn Giang Diệc Đình, hướng Trương cục trưởng bước đi.



“Trương cục trưởng, liên quan tơi vụ án này, tối qua tôi cũng có ở hiện trường, nếu như có cần điều gì, tôi có thể đưa ra chút manh mối”



Tập Vị Nam đứng trước mặt Trương cục trưởng, ngăn lại tầm nhìn của ông.



Trương cục trưởng ánh mắt hơi nghi hoặc, “Nhưng mà...”



Tập Vị nhếch mày, dưới ánh sáng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh càng thêm sắc nét.



“Tôi cũng là nhân chứng tận mắt chứng kiến, có thể ghi lời khai.”




Xảy ra chuyện rồi không nói với anh, cô có nhiều người thân như vậy, nhưng một người cũng liên lạc, có phải chết ở bên ngoài cũng không ai biết?



Biết được cô bị thương không nặng, anh mới từ từ thở phào một hơi, đến bây giờ anh cũng chưa dám nói với chị là cô xảy ra chuyện.



Suy cho cùng chị gái tin tưởng anh, mới đem người giao cho anh, kết quả anh đáp ứng một tháng, lại phát sinh kéo dài hơn một tháng, bây giờ còn đem người đưa vào nằm viện rồi.



Nói như thế nào cũng là trách nhiệm của anh.



Nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, Tô Cảnh Sâm một bụng lửa giận đè ép xuống, trái tim mềm xuống, đen mặt quay người lại.



Tập Vị Nam đứng ở cửa, nhìn rõ gương mặt của Tô Cảnh Sâm, vô thức nhíu mày.



Tô Cảnh Sâm cũng tự nhiên nhìn thấy anh, vị ý sâu xa liếc mắt nhìn anh



Nắm chặt bàn tay, hận không thể đi ra đấm cho anh một đấm.



Lại là anh ta?



Lần này lại vì anh mới xảy ra chuyện, anh liền biết người đàn ông này chỉ đem đến tai hoạ cho cô.



Lúc đầu nói sẽ đem lại hạnh phúc của cô, anh đây là cho cô hạnh phúc đây sao?



Tô Cảnh Sâm thu lại ánh mắt, nâng chân bước về hướng Diệp Bạc Hâm.



“Được rồi, không có chuyện gì thì tốt rồi, gương mặt khó coi chết đi được.” Tô Cảnh Sâm đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô.



Diệp Bạc Hâm hiếm khi không cùng anh cãi nhau, bĩu môi mếu máo.



“Cậu làm sao đến rồi?”



Tô Cảnh Sâm ho nhẹ một tiếng, dìu cô đi về phía giường bệnh.



“Xảy ra chuyện cũng không liên lạc với gia đình, lá gan càng ngày càng lớn rồi.”



Diệp Bạc Hâm ngồi bên cạnh giường bệnh, đưa tay ra nhận lấy ly nước anh đưa tới, híp mắt uống vài ngụm.



“Cháu không phải mới tỉnh lại sao, không kịp làm sao.”



Trong tay cầm cốc nước ngắm nghía, nâng mắt lên nhìn khuôn mặt lạnh của Tô Cảnh Sâm.



“Cậu làm sao biết cháu ở đây?”



“Xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể giấu được sao?” Tô Cảnh Sâm khinh thường nhìn cô.



Diệp Bạc Hâm lúng túng, vì sao anh anh nói chuyện lại mang ý châm biếm, làm gì chẹn họng cô?



Tốt xấu gì cô cũng là bệnh nhân a.



“Mẹ cháu có biết không” lo lắng của cô bây giờ là Tô Uyển, không muốn Tô Uyển lo lắng.



“Cậu dám để chị ấy biết sao?Mẹ cháu nếu như biết cháu xảy ra chuyện, không lóc xương lóc thịt cậu ra sao?” Tô Cảnh Sâm rên rỉ.



Diệp Bạc Hâm âm thầm trợn trắng mắt, tâm trạng khó chịu gì đó đều bị Tô Cảnh Sâm mở ra, đều tiêu tan thành mây khói rồi.



Tập Vị Nam thấy hai người đem anh thành người vô hình rồi, tự mình quay người đóng cửa, bước vào trong, hô lên với Tô Cảnh Sâm: “Cậu.”