Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 131 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Ánh mắt Diệp Bạc Hâm run lên, từ lâu cô đã biết Tô Cảnh Sâm sẽ không dễ dàng chấp nhận, tuy không rõ giữa cả hai đã xảy ra khúc mắc gì, hoặc có lẽ vì cô mà Tô Cảnh Sâm tức giận, mới gây hấn với Tập Vị Nam.



“Anh đừng nghe cậu nói bậy bạ, con người cậu là như thế đấy, tính ngang như cua. Đã quyết chuyện gì, ai nói cũng không nghe đâu. Mong anh đừng để bụng.”



Một bên là người thân, một bên là người thương, cô không mong muốn giữa họ có xích mích.



Hình như thấy không vui bởi những lời cô nói, Tập Vị Nam xịu mặt, rồi chợt cười cay đắng.



“Hâm Nhi, có lúc anh thấy em hay gạt anh ra ngoài, coi anh là người lạ. Rõ ràng anh mới là người thân thiết nhất của em, là chồng em... nhưng em...”



“Trước mặt anh, em thường khép nép, làm việc gì cũng phải đắn đo kỹ càng. Người ta vẫn nói, khi thích một người, sẽ nũng nịu, tùy hứng với người đó, sao em không đòi hỏi gì với anh? Trước mặt cậu em, em thích gì thì nói nấy, rất tự nhiên, thi thoảng còn nổi khùng lên nữa. Nhưng trước mặt anh, em lại thu mình, giận cũng không nói, để anh không thể đoán được em đang nghĩ gì.”



“Giống như bây giờ, em lại nói mong anh đừng để bụng. Suy cho cùng, em vẫn coi anh như người ngoài, nên mới khách sáo với anh như thế...”



Tập Vị Nam đưa tay vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô, khẽ khàng nói ra tâm trạng bất an trong lòng mình.



Anh ngưỡng mộ Tô Cảnh Sâm, có thể thấy được điệu bộ thẳng thắn tự nhiên của cô. Còn anh, quen nhau đã sáu năm, cô chưa một lần mở lòng trước mặt anh, kể cả lúc yêu đương nồng nhiệt của sáu năm về trước.



Diệp Bạc Hâm hít một hơi sâu, nín thở... Cần cổ hoàn mỹ càng thêm sắc nét.



Cô cố gắng nhịn, gương mặt nhỏ đỏ lựng, cuối cùng không nén được, liền “Phụt” một tiếng phá ra cười.



Tập Vị Nam ngớ ra, thắc mắc nhìn con người đang cười vô cùng sảng khoái kia.



Diệp Bạc Hâm cười cho đã, rồi hắng giọng, tinh nghịch nhìn anh.



“Anh chắc không phải... đang ghen với cậu em chứ?” Diệp Bạc Hâm như vừa phát hiện ra một bí mật động trời, mặt tỏ rõ kinh ngạc.



Hai tay Tập Vị Nam chắp sau lưng, gương mặt sắc cạnh điềm nhiên như sóng lặng, nhưng đôi mắt đen sâu hun hút lại thấp thoáng vẻ bất lực.



“Thực ra không cần thiết, em không hề coi anh như người ngoài.” Diệp Bạc Hâm ngước lên, nhìn vào đôi mắt sâu ấy, lại liếc nhìn xung quanh.



Dãy hành lang dài, cách mấy mét lại có chậu cây cảnh xanh mướt đặt trước vách kính cửa sổ.



Ráng chiều rọi qua cửa kính, sau lưng Tập Vị Nam, xa xa là trời xanh mây trắng, như tạo thành bức tranh phong cảnh tuyệt sắc.



Hành lang im lìm, không bóng người.



Diệp Bạc Hâm đánh bạo, vươn hai tay, kéo hai bên hông áo của anh.



“Tính cách mỗi người mỗi khác, đối với tình cảm và tình thân, cách xử lý cũng khác. Em và cậu em từ nhỏ đã quen nô đùa với nhau. Cậu toàn bắt nạt em. Đối với cậu, em cũng khá là suồng sã. Nhưng anh thì không thế, mình là vợ chồng, hôn nhân cần phải lèo lái bằng cả tấm lòng, em đã không còn là cô gái mười bảy tuổi đầu, qua rồi cái tuổi nông nổi. Em biết phải làm sao để duy trì tình cảm giữa hai người.”



Diệp Bạc Hâm ngước nhìn đôi mắt đen láy của anh: “Chính bởi quý trọng, nên mới cẩn thận chăm chút. Nếu em bất chấp trắng đen, gây gổ với anh, dăm hôm nửa bữa lại hục hặc, xả giận, thì tình cảm đậm sâu mấy cũng không vượt qua được sự bào mòn của xốc nổi. Rồi cũng có một ngày, anh thấy mệt mỏi, ghét bỏ. Càng về sau, cả hai càng xa cách.”
Triệu tư lệnh cười khà khà, nhớ ra hồi chiều vừa nói chuyện điện thoại với Mộc Sư đoàn trưởng, tiện lại nhắc đến, sẵn ý muốn bắt chuyện, trêu chàng trai thường ngày vốn nghiêm túc, chững chạc này.



“Chẳng trách, trưa nay Mộc Sư đoàn trưởng vừa ca cẩm với tôi, bảo là Tập Vị Nam sớm không xin nghỉ, muộn không xin nghỉ, lại nhằm đúng lúc quan trọng này. Đội nữ binh vừa thành lập, nó phủi tay đứng bên, giờ việc ở Sư bộ chồng chất, nó cũng không trông chừng. Bảo tôi nói xem, nghỉ thì cứ nghỉ, đằng này người cũng biến mất tăm, đến xin phép cũng chỉ bằng một cuộc điện thoại, tôi nói không đồng ý, nó lại thẳng tay dập điện thoại.”



Nói đoạn, Triệu tư lệnh ý nhị nhìn sang Diệp Bạc Hâm.



“Mộc Sư đoàn trưởng lần này tức anh ách, bảo bao giờ cậu về, phải cho cậu một trận mới được.”



Triệu tư lệnh buột miệng kể lể, còn Tập Vị Nam lại biến sắc mặt.



“Triệu tư lệnh, chúng tôi đến giờ hẹn với bác sĩ rồi, xin phép cáo từ.”



Tập Vị Nam gật đầu với anh ta. Triệu tư lệnh cũng cảm thấy mình làm mất thời giờ của người ta, bèn áy náy cười xòa, nói thêm vài câu rồi quay vào thang máy.



Cửa thang máy khép lại, Diệp Bạc Hâm gạt phắt tay Tập Vị Nam ra.



“Anh nói có nhiệm vụ đột suất? Vậy tại sao Triệu tư lệnh lại nói anh đã xin nghỉ phép?”



Tập Vị Nam nín lặng nhìn cô, môi hấp hé, nhưng không thốt được ra.



Diệp Bạc Hâm không đợi anh giải thích, cơn tức nghẹn trong ngực, chỉ cảm giác lồng ngực nặng trĩu.



“Tập Vị Nam, anh nói xem, rút cuộc câu nào của anh mới là thật?” Diệp Bạc Hâm rất muốn mình phải bình tĩnh, nhưng cả trái tim... lại đau đến tê tái, cảm giác dại đi... từ ngực lan đến đầu ngón tay lạnh lẽo.



Ánh mắt Tập Vị Nam đau đáu, anh biết mình nói gì cũng vô ích, thứ có ích thì anh lại không thể nói.



“Anh lại lừa tôi?” Vành mắt cô căng lên khó chịu, nhưng vẫn cắn răng không để nước mắt bôi nhòa tầm nhìn, phải để đôi mắt vẫn trong trẻo ấy nhìn... Tập Vị Nam.



Tập Vị Nam mím môi, mặt mày trắng nhợt, im lặng nhìn cô.



Tay anh chìa ra toan kéo Diệp Bạc Hâm lại, nhưng cô gạt phắt đi, loạng choạng lùi về phía sau.



“Anh có điều gì khó nói, không thể nói với tôi? Tôi bảo tôi có thể đợi anh... nhưng sao anh lại nói dối? Anh không muốn về nhà với tôi thì cứ nói, vì sao nhất định phải nói dối?”



“Anh có biết, sự tin tưởng của con người, sẽ bị gạ gục bởi những lời nói dối hết lần này đến lần khác không?”



Cô nhìn Tập Vị Nam, khóe môi nhếch cười giễu cợt đầy thê lương, không biết là đang giễu cợt Tập Vị Nam hay là tự giễu chính mình.



“Ha! Anh làm tôi quá thất vọng...”



Diệp Bạc Hâm quay người, bỏ đi một đoạn, rồi bỗng đứng lại.