Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 134 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Máy bay hạ cánh xuống sân bay quân sự ở ngoại ô Bắc Kinh, cũng không biết Tô Cảnh Sâm lấy đâu ra phép thần thông, đi đến đâu cũng có người lái xe đến đón, ở đây rõ ràng không phải nơi amh ta đóng quân.



Trên không trung lất phất mấy hạt mưa, màn đêm dần buông xuống, trên bầu trời của thành phố khắp nơi đều bao trùm bởi ánh sáng, màu sắc rực rỡ.



Màu vàng của đèn đường bị màn mưa làm nhòe đi thành từng đốm từng đốm sáng.



Tô Cảnh Sâm nhìn ra cơn mưa càng lúc càng to bên ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa đập trên kính ô tô, trượt dài xuống như sương mù, làm mờ đi những đường nét phản chiếu vào cửa kính.



Diệp Bạc Hâm nhíu mày đứng ở cửa khoang máy bay, ánh đèn trên đầu bị chặn lại, một chiếc ô lớn được cầm che phía trên cô.



Cô hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Cảnh Sâm không biết lấy ở đâu ra một chiếc ô.



Tô Cảnh Sâm thảnh thơi nhìn lên bầu trời xa xăm bị màn mưa che mờ đi, một tay bỏ vào túi, những ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm lấy cán ô, đôi mắt nghiêm nghị lại sâu thẳm.



Lúc Tô Cảnh Sâm nghiêm túc lại, ngũ quan sung mãn vững vàng hợp lại với nhau, vẫn còn mấy phần phong vị hào hoa phóng túng của một người đàn ông.



"Đần ra xem cái gì, còn không đi mau mưa càng lúc càng to rồi, cháu tối nay muốn qua đêm ở đây sao?"



Đáng tiếc... vừa mở miệng đã bị đập tan rồi, gì mà hình tượng sầu muộn, đã bị anh ta một câu làm hỏng rồi.



Tô Cảnh Sâm một tay ôm lấy vai cô, chiếc dù màu đen nghiêng về phía cô, cùng cô đi về phía chiếc xe quân sự đang đậu trong làn ôtô.



Mưa ào ào rơi xuống vai Tô Cảnh Sâm, chưa đầy một lúc sau đã ướt sũng cả.



" chào Trưởng quan." một cậu binh sĩ trạc hai mươi tuổi tay cầm chiếc ô màu đen đứng bên cạnh xe, ống quần đã ướt rồi, đoán chừng đã đứng đợi từ khá lâu.



Diệp Bạc Hâm đãng trí, cười ngượng ngùng với anh ta, cậu binh sĩ mặt vô cảm, quay người mở cửa ghế sau ô tô.



Tô Cảnh Sâm che đầu cô lại, đỡ cô lên xe.



Tô Cảnh Sâm vừa lên xe đã cởi áo khoác ra, giũ giũ bộ quân trang ướt sũng, tiện tay vắt lên ghế phụ gần tài xế ở phía trước.



Diệp Bạc Hâm được anh che cho, ngoại trừ ống quần bị nước mưua bắn vào, trên người đều không bị ướt.



Diệp Bạc Hâm im lặng đến mức khiến Tô Cảnh Sâm bất ngờ, từ sau lúc cô gọi anh ta một tiếng ở sân bay, cũng không mở miệng nói thêm câu nào nữa, đến vưùa nãy anh ta cố ý kiếm chuyện cười nhạo, cô cũng không hề hé răng.



Đầu tháng 8, một trận mưa đã xua đi không khí nóng bức, đột nhiên bước vào trong xe mà điều hòa đã được hạ thấp nhiệt độ, Diệp Bạc Hâm xoa xoa cánh tay, lại còn hắt hơi mấy cái.



Tô Cảnh Sâm tiện tay tăng nhiệt độ điều hòa lên.



Lại trầm ngâm một lúc, chiếc xe tiến vào nội thành, xe cộ xung quanh đã nhiều hơn ban nãy, chiếc xe cũng hạ chậm tốc độ xuống bớt.



Tô Cảnh Sâm nhìn thời gian, nói: "Một lát đưa cháu về đến nhà, cậu không vào cùng được rồi, cả đêm phải mau chóng quay về thành phố S."



Diệp Bạc Hâm đảo mắt, lạnh nhạt "Dạ" một tiếng.
Tô Uyển ngắt điện thoại, Diệp Bạc Hâm đưa ly nước cho bà ấy.



Tô Uyển thấy cô không nói gì cả, đành nhận lấy ly nước, mà không uống, lại đặt lên bàn trà.



"Con đấy, đều lớn như vậy rồi, làm việc vẫn cứ khiến người mẹ này không bớt lo đi được." Tô Uyển than vãn, khó khăn lắm mới không trách mắng.



Diệp Bạc Hâm dối bà ấy mấy câu, Tô Uyên mới không yên tâm mà rời đi.



Tô Uyên xuống lầu, nhìn thấy hai mẩu thuốc trong gạt tàn thuốc Tô Cảnh Sâm trong miệng còn ngậm một điếu, nửa khuôn mặt bị tờ báo che đi, làn khói thuốc từ từ bay lên.



"Hút hút hút, từ lúc nào đã nhiễm cái tật xấu hút thuốc này? Vợ thì chưa có, cẩn thận thối nát phổi cậu đấy." Tô Uyển chau mày, tay giật lấy điếu thuốc anh ấy ngậm trong miệng, vùi vào trong gạt tàn.



"Chị, chị lại thế nào, em hút thuốc hay không với chuyện cưới vợ thì có liên quan gì chứ? Mà em là đàn ông, hút thuốc là chuyện rất bình thường." Tô Cảnh Sâm mở miệng phả ra làn khói trắng.



Tô Uyển lấy một quyển tạp chí quạt quạt để xua đi mùi khói thuốc khó ngửi, rồi ngồi đối diện với Tô Cảnh Sâm.



"Cậu còn dám nói? Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi? Đến một đối tượng cũng chẳng có, cậu xem lại cháu gái của cậu đi, người ta nhỏ hơn cậu bao nhiêu tuổi, đã gả đi rồi đấy."



Tô Cảnh Sâm vui mừng, bỏ tờ báo xuống.



"Chị, không ngờ là chị cũng muốn bảo em im lặng tùy ý tìm một tờ giấy kết hôn à, sau đó mang về nhà?"



Tô Uyển nghẹn họng, sắc mặt lập tức biến thành rất khó coi, đôi mắt nheo lại rướn rướn lên.



"Cậu dám thì thử xem! Xem tôi có dám lột da cậu ra không!" một người đã quá phiền phức rồi, lại thêm một người nữa, cái nhà này chưa đủ loạn sao?



"Được rồi, cậu đừng có tranh cãi với tôi, người cậu mang đi lúc trước cũng rất hoạt bát nhanh nhẹn, sao quay về đã bất mãn rồi? Cậu nói rõ cho tôi." Tô Uyển chân bắt chéo, đôi chân mày đều là khí chất được mài giũa trên thương trường.



"Ôi..." Tô Cảnh Sâm đang ăn trái cây, suýt chút nữa bị bà ấy làm cho mắc nghẹn, khó khắn lắm mới nuốt xuóng được, ngước mắt nhìn Tô Uyển, "Em nói chị, chị xem cô ta chỗ nào không hoạt bát nhanh nhẹn? Chị bây giờ bảo cô ấy nhảy một chút, cô ta đều có thể nhảy cho chị."



Tô Uyển tức giận, vớ lấy tập tài liệu trước mắt ném đi.



Tô Cảnh Sâm dễ dàng né tránh đi, vẻ mặt đắc ý.



Nhặt tập tài liệu đặt lên bàn trà, vừa quan sát thần sắc của Tô Uyển, vừa nói ra những chuyện mà mình biết.



Anh ta có lẽ biết đã xảy ra chuyện gì, mặc dù quân đội đã phong tỏa tin tức này, nhưng anh ta cũng thám thính được từ nhiều kênh thông tin khác nhau.



Đại đội đặc chủng quan khu B đang ở tỉnh Y diễn tập, gặp phải phần tử không rõ danh tính, có người bị bắt cóc, lúc đầu anh ta không biết người bị bắt cóc là Diệp Bạc Hâm, sau đó nhận được điện thoại của Tiêu Thuần, mới vội vàng gác lại hết công việc, tức tốc tới tỉnh Y trước.



Lúc anh nhận được tin, người đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.



"A Sâm, cậu làm gì thế? Tôi bảo cậu giáo dưỡng nó một chút là được rồi, cậu lại để nó đi bộ đội đặc chủng, chỗ đó là chỗ nào? Đến một người ngoài như tôi cũng hiểu rõ chỗ đó là căn cứ cho phép luyện tập có thương vong, cậu không sợ nó xảy ra chuyện à?" Tô Uyển nổi giận đùng đùng, từ từ đứng dậy.