Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 144 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


“Quý ngài đây, anh có biết người phụ nữ mà anh đang ngồi cùng, cô ả là người thế nào không?” Giọng điệu Diệp Thanh Vũ đanh quánh, hùng hồn, như thể đoan chắc sẽ gợi được hứng thú từ người đàn ông thần thái lạnh nhạt trước mặt.



Tập Vị Nam cũng ngước nhìn lên đầy ăn ý, thấy gương mặt có đường nét hao hao với Diệp Bạc Hâm, mắt khẽ lay động, song là vẻ khó chịu.



Chị em ruột, mà sao tính cách lại khác nhau một trời một vực.



Nom gã đàn ông tỏ ra hứng thú, Diệp Thanh Vũ càng được đà đắc chí.



“Chả rõ ả đã kể cho anh nghe, ả là nhị tiểu thư của tập đoàn Kiến trúc Diệp thị, có hôn ước với đại thiếu gia nhà họ Hạ, song lại bất ngờ hủy hôn, để tằng tịu với một gã đàn ông hoang đàn chả biết từ đâu chui ra, vào lúc thần không biết quỷ không hay đã dắt díu nhau đi đăng ký kết hôn.”



Diệp Thanh Vũ nhìn đôi mắt sâu như bể của người đàn ông, trong lòng hơi chùn, nhưng vẫn liều kể tiếp: “Thưa anh, tôi thấy anh cũng không giống người có thân phận bình thường, dây dưa với người như cô ả, anh không thấy cảm thấy đó là một nỗi sỉ nhục với mình à? Người đàn bà này không có lương tâm, đại thiếu gia nhà họ Hạ một lòng một dạ với cô ta, mà cô ta lại ham chơi vô lối, người như cô ả, anh tưởng cô ta sẽ thật lòng muốn kết giao với anh?”



Trước mặt Tập Vị Nam, Diệp Thanh Vũ tuy muốn huỵch toẹt vạch mặt vẻ giả tạo của Diệp Bạc Hâm, nhưng lại bị khí thế ung dung, bình thản của anh ta áp đảo. Lời thốt ra không được mạnh dạn, đôi mắt sâu hun hút ấy như lột trần tâm can, nhìn thấy tâm tư của cô ta.



Thậm chí cô ta còn không nhận ra, mình đã dùng đến lối xưng hô “Quý ngài” dành cho người đàn ông trẻ trung và có vẻ ngoài khôi ngô đến quá thể đáng này.



Chùm đèn trên trần nhà tỏa ánh lung linh đã khắc họa đường nét sắc cạnh, cương nghị của anh, đôi mắt hơi nhíu lại, giống như một đầm nước xoáy tròn, khiến người ta đắm chìm.



Ánh mắt Tập Vị Nam chằm chằm nhìn gương mặt dần cứng đờ vì căng thẳng của Diệp Thanh Vũ, khiến cô ả phải nghẹt thở, cái nhìn thờ ơ khiến người ta bẽ bàng muốn độn thổ, cô ta chưa từng gặp trước đây.



Trực giác mách bảo, người này rất nguy hiểm, một kẻ thâm sâu khó lường.



Có điều, cô ta không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Diệp Bạc Hâm, khiến Diệp Bạc Hâm cười vào mặt, nên vẫn gồng lưng đứng đó, tay siết chặt quai túi xách, biểu lộ thái độ kiêu kì cao sang.



Thấy Diệp Thanh Vũ tỏ rõ bối rối, bờ môi anh khẽ hé, giọng trầm khàn, ánh mắt sâu lắng nhìn sang gò má trắng nõn của Diệp Bạc Hâm.



“Hâm Nhi, em thấy thế nào?”



Chất giọng của anh xưa nay vốn đặc sắc, ôn tồn, dễ nghe, như một hũ rượu ngon, nồng nàn. Giọng nói cất lên lời, đượm đà thương yêu chiều chuộng.


Diệp Bạc Hâm hừ mũi: “Những thứ anh chưa thấy còn nhiều lắm. Em không chỉ ham chơi vô lối, vô tâm vô tính, còn thích gây gổ, cãi nhau nữa cơ. Thấy người khác không vui, là tâm trạng em thư thái lắm. Ai mích lòng em, em nhất định sẽ phải báo thù bằng được thì thôi.”



“Với loại lừa dối phản bội, tuyệt đối không dung tha!” Diệp Bạc Hâm chăm chăm nhìn anh, ẩn ý nói.



Tập Vị Nam mắt không biến sắc, cười khẽ nói: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu hết em. Không sao, dù gì thì mình cũng còn cả đời, anh sẽ tìm hiểu dần dần.”



Diệp Bạc Hâm á khẩu, cạn lời, không nghĩ được câu gì đáp lại. Bấy giờ Tô Hòa quay về, mặt đỏ gay gật đầu với Tập Vị Nam, rồi ngồi xuống đối diện Diệp Bạc Hâm, hai tay chống trên bàn, đầu sán lại gần trước mặt Diệp Bạc Hâm.



“Bạc Hâm, mới rồi em gặp tổng giám đốc, mặt mũi hằm hằm ấy. Bình thường em thấy chị ấy siêu khí chất, lại lịch sự, người thì thanh tú xinh đẹp. Em còn xem chị ấy như thần tượng nữa. Thế mà... chị ấy vừa lườm em xong, tự nhiên thấy chị ấy dữ dằn dã man.” Tô Hòa thì thào kể lể, chia sẻ điều bí mật nhỏ nhoi của mình.



Diệp Bạc Hâm cười: “Người có muôn mặt, em thấy chị ta tuyệt vời, là vì trước mặt em, chị ta khoe ra vẻ tuyệt vời, chị ta muốn em thấy thế. Nhưng không ai là không có khuyết điểm, là người ai cũng có nóng giận. Do em may mắn, chưa được chứng kiến vẻ xấu xa của chị ta thôi. Nhiều khi, không biết cũng là cái hay, chí ít trong lòng cũng có hình ảnh đẹp. Em nói chị ta lịch sự, khí chất, người đẹp thanh tú, đấy là một mặt của chị ta. Thực chất có rất nhiều người không kiềm chế được bản tính nóng nảy của mình, thậm chí giả vờ cũng khó, em hà tất phải so đo xem chị ta có tốt như bề ngoài thật hay không?”



Tập Vị Nam ở bên nghe cô nói những lời này, bất giác nhìn cô.



Cô nói thế, há chẳng phải đang nói chính bản thân mình?



Trước mặt anh, cô cho anh xem vẻ sáng sủa của mình, mà anh lại chưa từng có cơ hội biết được mặt tối tăm của cô...



Chỉ có những người thân thiết nhất mới có thể chứng kiến muôn vàn gương mặt, trăm loại tính cách của người kia.



Tô Hòa nửa hiểu nửa không gật gù, hơn kém hai tuổi mà cô có cảm giác mình và Diệp Bạc Hâm không cùng một tầng lớp. Cô ấy tư tưởng khoáng đạt, từng lời từng câu đều hàm súc chân lý, để cô phải ngẫm ngợi sâu sa.



Cua ngâm rượu, tôm hấp kiểu Pháp, cá thái lát chưng được bưng lên, Tập Vị Nam đi rửa tay, lúc quay về thì tách cua, đặt vào bát, đẩy đến bên tay Diệp Bạc Hâm, rắc thêm tiêu, mù tạt.



Tiếng bát đũa va vào nhau vang lên, khiến Diệp Bạc Hâm đang mải cúi đầu ăn liền ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn chiếc chén sứ, mắt thoáng ngỡ ngàng.



Nhìn cử chỉ của Tập Vị Nam, Tô Hòa cười gian manh, nhưng lòng lại thầm cảm khái mình không có bạn trai, không được ai cưng chiều.



“Cảm ơn!” Diệp Bạc Hâm hững hờ nhấc đũa, có người săn sóc, lý nào lại từ chối.