Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 146 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Ánh đèn bên đường chiếu qua bị nước mưa trải đầy kính chắn gió thuỷ tinh... loang lổ rơi trên bên mặt như dao khắc rìu đục của anh.



Đôi lông mày cong cao thẳng, đôi mắt sâu trũng xuống... khiến cho đồng tử vốn dĩ đen sâu trầm tĩnh càng sâu sắc, nơi âm u sâu thẳm đó... nói không rõ ràng sự nguy hiểm khó dò.



Trên người Tập Vị Nam, khí thế và ma lực của người đàn ông trưởng thành trải qua bao nhiêu năm trong bộ đội huấn luyện ra, mang cho Diệp Bạc Hâm một cảm nhận... Là kiểu bóp nghẹt, đặc biệt là ngay lúc này, loại cảm nhận này trước giờ chưa từng có.



“Em nói dừng xe!” Diệp Bạc Hâm cắn răng, cố gắng xua đuổi sự sợ hãi trong lòng.



Tay Tập Vị Nam nắm chặt vô lăng, bật một đèn xi nhan, liếc nghiêng mắt nhìn cô, không biết làm sao thở dài: "Hâm Nhi, em rốt cuộc muốn anh phải như thế nào?”



Quang cảnh một buổi tối, anh nhẫn không được sự giày vò rồi, bất cứ ai cũng không thể chịu được lạnh nhạt của bạn gái như vậy, ai nói chỉ có phụ nữ thích dính lấy người đàn ông, đàn ông có lúc cũng thích cùng phụ nữ kề cổ tương mị.



Áng đen phản chiếu nhuộm lên trên má, đôi mắt cô lạnh lùng tương phản.



“Em muốn về nhà!”



Trở về là nhà của cô, không phải nhà anh, anh ở đâu cùng với cô không có quan hệ gì, cô cũng không muốn biết.



Tập Vị Nam biết, cứ tiếp tục giằng co chỉ có thể rơi vào tuần hoàn chết, ai cũng trở thành không tốt được.



Dù sao anh có thời gian, có thể từ từ cô phá phòng tuyến trong lòng cô, đánh lâu dài, không phải anh chưa đánh qua, không có đạo lý gì chỉ vì cái trước mắt mà làm hỏng đại sự.



“Anh đưa em về.”



Thấy Tập Vị Nam nhượng bộ, không muốn truy đuổi tâm tư của cô, chiếu xe lên một cầu vượt, đi đường vòng rẽ vào một hướng, thành tây Tô trạch, Tập Vị Nam lái xe về hướng Tô trạch.



Tập Vị Nam một đường thuận dòng xuôi gió lái xe tới trước Tô trạch, ngay cả khi Diệp Bạc Hâm trên đường kêu anh dừng ở chân núi, cô tự mình đi về, anh cũng mặc kệ.



Chiếu xe chưa dừng hẳn, Diệp Bạc Hâm liền đẩy cửa xe, Tập Vị Nam thấy cô tránh mình như tránh quay, không biết làm sao than thở, nắm chặt tay của cô, quay mặt cô qua đối diện với bản thân.



“Em ghét anh như vậy sao?” Tinh thần anh có chút vô tội, ánh đèn trên đường bên ngoài biệt thự xuyên qua thuỷ tinh chiếu vào, nửa khuôn mặt anh không chìm trong bóng tối, bị ánh sáng chiếu rõ mặt bên lập thể sâu sắc do dao gọt vót.



“Tập Vị Nam!Em đã nói với anh đừng động tay động chân rồi.” Nói không tức giận là giả, hoà nhã nhẫn nại gì đó toàn bộ đều là giả, chưa tới một đêm đã chìm xuống đáy.



Ngón tay Tập Vị Nam vuốt nhè nhẹ má của cô, một tay đem bó hoa lúc nãy cô tức giận vứt trên quầy điều khiển cầm lên, dúi vào trong lòng cô.



“Nhớ lời của người phụng sự kia nói không?” Cùng đi đến hẹn ước đầu bạc, ân ái không nghi ngờ.Anh đối với cái gì đều là như có như không, duy chỉ có câu nói này đi vào trái tim mềm của anh.
Hướng về phía bên trái vừa hay nhìn được mặt nghiêng phía trước nhà.



Tập Vị Nam đứng trước mặt Tô Uyển, ánh đèn lấp lánh trong đài phun nước hắt lên mặt anh, khuôn mặt kia lúc ẩn lúc hiện.



Hai người không biết đã nói gì, khoảng cách quá xa, Diệp Bạc Hâm không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt bọn họ, lâu đến mức cô nằm bò lên lan can, khuỷu tay tê liệt.



Tô Uyển mới quay người, lại ngước lên liếc trên tầng.



Diệp Bạc Hâm kinh ngạc, vội vàng trốn đi.



Đứng lên lần nữa, hướng về phía dưới nhìn, Tô Uyển đã không thấy bóng ảnh đâu nữa, có lẽ vào nhà rồi.



Tập Vị Nam dường như cảm thấy được gì đó, hướng về sân phơi nhìn lên, lần này Diệp Bạc Hâm không trốn tránh nữa, cùng anh nhìn về phương xa, anh lại chậm chạm không có ý muốn rời đi, nghe thấy dưới lầu truyền tới bước chân, ước tính Tô Uyển lên lầu rồi, Diệp Bạc Hâm nhanh chóng rời khỏi sân phơi.



Tô Uyển từ dưới lầu đi lên, trong tay cầm điện thoại dính vào bên tai, sắc mặt có chút tức giận, không biết đầu dây bên kia nói gì kích động cô, tức giận đến mức mấy đi bình tĩnh ngày thường, mắng một tiếng quay người vòng lại đầu cầu thang.



Diệp Bạc Hâm muốn về phòng, nhưng lại bị cô lôi lại.



Tô Uyển tắt điện thoại, bước đến trước mặt cô, ánh mắt nghiêm túc trước giờ chưa từng có.



“Con người Tập Vị Nam này lòng dạ kín đáo, chơi cùng với cậu ta, con không phải đối thủ của cậu ta.Tô Uyển ta nhìn người cũng coi như là có một tầng, lúc trước cậu của con nói với ta tình hình gia đình nhà cậu ta, ta không có triệt để loại bỏ cậu ta, dù sao cũng là người con chọn, ta ít nhiều cũng sẽ cho cậu ta một cơ hội biểu hiện, nhưng mà... sau khi gặp mặt, ta cảm thấy mình sai rồi, cậu ta không phù hợp với con.”



Diệp Bạc Hâm đón lấy ánh mắt của Tô Uyển, không nói lời nào, nếu như là lúc trước cô, cô sẽ giống như xung đột với Tô Uyển cãi lại Tô Uyển, dựa vào lý lẽ để tranh luận, nhưng mà trải qua thời gian lắng động này, cô hoài nghi kiên trì của bản thân cuối cùng có ý nghĩa không.



Bây giờ đến Tô Uyển cũng bác bỏ anh, có phải bọn họ thật sự không hợp?



“Ta sẽ không thừa nhận cậu ta, tâm tư này con đừng nghĩ tới nữa.” băng qua một thời gian, Tô Uyển để lại câu nói này.



Diệp Bạc Hâm đứng ở đầu cầu thang rất lâu, mới quay người đi về phòng.



Điệp thoại trong túi rung lên, cô liếc nhìn, là Tập Vị Nam gửi tin nhắn tới, kêu cô nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh đến đón cô.



Ánh mắt Diệp Bạc Hâm chua xót, không có lưỡng lự, ngón tay nhanh chóng đặt trên màn hình gõ chữ.



【Đừng đến nữa, em sẽ không gặp anh đâu 】