Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 155 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Ánh đèn trong sân vườn âm u, chỗ không đủ rộng, con đường lát đá xanh, hai bên bày chậu cây xanh, chụp đèn cũ kĩ treo dưới mái nhà, hắt sáng vàng vọt.



So với bên ngoài huyên náo ồn ã, thì trong này vẫn đủ yên tĩnh, chỗ tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, có phong vị cổ xưa.



Đằng trước sân là cửa hàng, mạn trái là nơi sinh sống của gia đình bà chủ.



Những lúc tâm trạng không vui, Diệp Bạc Hâm thường đến đây, ăn một bát phở vị vừa cay vừa chua. Những lúc như thế lại không muốn chen chúc với người khác, nghe họ trò chuyện ồn ã, oán thán cuộc sống, công việc. Có một lần khách đông quá, bà chủ thấy cô là khách quen, bèn nói sau vườn có chỗ trống, không phiền thì ra sau vườn ngồi?



Kể từ đó về sau, mỗi lần cô đến, đa phần đều ăn ở vườn đằng sau, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên.



Diệp Bạc Hâm lẳng lặng đứng bên bồn cây, vươn tay nghịch vẩn vơ với những bông hoa tươi tắn nở giữa tán lá xanh mướt.



Tập Vị Nam đứng bên cạnh cô, khóe miệng lan nụ cười, ánh mắt chan chứa nhiều những quyến luyến nồng nàn.



“Em có tâm sự à?”



Đầu ngón tay khẽ run, sợi tóc rủ xuống bên má, cô quay người lại, đón ánh sáng, đăm đăm nhìn gương mặt anh mờ mờ trong bóng tối.



Anh xoay lưng về phía ánh đèn, cái bóng khổng lồ phủ trùm lên người cô.



“Biểu hiện của em có rõ ràng thế không?” Cô cười nhạt, không biết mình lộ liễu ở chỗ nào.



Tập Vị Nam nhăn mày: “Hôn nay em rất lạ.”



“Thế à?” Cô vòng qua anh, đi về phía bộ bàn ghế đặt giữa sân, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn anh hỏi: “Lạ chỗ nào?”



Ánh mắt ấm áp lướt trên gương mặt anh, tư thái thẳng thớm, ánh mắt hơi ngập ngừng.



“Hôm nay em lên xe của anh, đi ăn cơm cùng anh, cả tối đều cười tươi, giống như chưa hề giận dỗi. Em không cáu kỉnh, những chuyện này... đều không hợp lý.” Tập Vị Nam liệt kê từng thứ một.



Diệp Bạc Hâm cười khẽ: “Không thể nhận ra, anh còn là kẻ thích bị ngược đãi. Tử tế ân cần với anh một tí, là anh đã thấy khó chịu rồi.”



Tập Vị Nam nhíu mày, toan nói, thì bà chủ bưng hai bát phở vào, đứng bên bàn bày biện rồi mời cả hai.



Trước mặt Tập Vị Nam, bà chủ có vẻ hơi khép nép. Có lẽ tại con người anh kiệm lời kiệm cả nụ cười trước mặt người ngoài, hoặc cũng có thể do vẻ uy nghiêm trên người anh, khiến những người bình thường thấy khó gần.



Bà chủ mời mấy câu rồi đi, trước lúc đi còn gật đầu chào Tập Vị Nam.



Tâm trạng Diệp Bạc Hâm hơi bối rối, trước kia ở bên anh, cô không có cảm giác này, dù vẫn biết anh là Đội trưởng của đội đặc chủng, cô cũng không mảy may cảm giác mình không xứng với anh. Nhưng bây giờ, cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt, đến một người bình thường cũng nhận ra đẳng cấp hơn người của anh. Ngày xưa sao cô lại ngô nghê tưởng anh chỉ là chiến sĩ bình thường nhỉ?



Tập Vị Nam thấy cô thừ người ra suy tư, cả buổi tối nhiều lần thả hồn lơ đãng, bụng bảo dạ hay là mình nói điều gì sai?
“Em rốt cục làm sao thế?” Tập Vị Nam chưa vội nổ máy, ánh mắt dần ánh lên lo lắng.



Diệp Bạc Hâm quay đầu sang, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, bất thần đưa tay lên nâng gương mặt anh.



Tim Tập Vị Nam thót lại, ánh đèn trong xe rọi trên gương mặt cô, như dát lên một lớp màu dịu nhẹ.



Hai bờ môi chạm vào nhau, cô rùng mình sực tỉnh, ý thức được mình làm gì, liền đẩy người đàn ông đang đè trên người mình.



Tập Vị Nam rơi vào thế bất ngờ, bị cô hẩy mạnh, hông đập vào vô-lăng. Anh hơi nhăn mày, giật mình, mặt nhợt đi mấy phần.



Diệp Bạc Hâm nhìn tay mình, lại nhìn anh đưa tay về sau chống lưng, dựa vào vô lăng, hình như đau lắm, vẫn chưa bình tâm được.



“Em...” Diệp Bạc Hâm hơi lúng túng, nhưng nghĩ lại, anh là lính đặc chủng, thân hình khỏe mạnh, đụng một tí cũng chẳng vấn đề gì to tát.



Ánh mắt lắng xuống, bình tĩnh nhìn anh.



Tập Vị Nam tự nhận do số mình đen, liếc nhìn cô một cái đanh lạnh.



Trên đường, Diệp Bạc Hâm nhìn ra ánh đèn lung linh bên ngoài cửa sổ, im lặng rất lâu. Gần đến nhà họ Tô, mới se sẽ hỏi: “Tập Vị Nam, anh biết Nụ hôn thiên sứ không?”



Tập Vị Nam thoáng sững người, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại hỏi cái này, mắt dần dịu đi, nhìn cô, giọng vui vẻ nói:



“Nói gì ngố thế, sợi dây chuyền của nhà thiết kế trang sức người Pháp Qwueen, hồi xưa anh chẳng tặng em còn gì?” Nói rồi, anh nín bặt, mắt đen thoáng xao động, có vẻ mất tự nhiên nhìn trộm cô một cái, sợ cô ấy nghĩ ngợi.



“Quả nhiên anh biết.” Diệp Bạc Hâm thì thầm, quay đầu ra nhìn anh, ánh mắt có phần kinh ngạc, giọng rướn cao: “Anh nói anh tặng em? Bao giờ?”



“Chả ở chỗ em đấy thôi?” Diệp Bạc Hâm lại quấy quá trả lời. Cô đã biết nụ hôn thiên sứ, chứng tỏ cô từng thấy nó, năm năm trước, sợi dây chuyền ấy đích thực là tín vật ước hẹn của anh tặng cô.



Diệp Bạc Hâm lắc đầu: “Em không biết để đâu rồi.”



Sau khi mất kí ức, cô chưa hề biết đến sự tồn tại của sợi dây, hoặc có lẽ cô đã làm mất. Cũng có thể với tính cách của cô, sau khi chia tay Tập Vị Nam, cô vất luôn đi rồi cũng nên.



“Thế... liệu có sợi dây thứ hai không?”



Tập Vị Nam nhíu mày, nhìn cô chằm chằm một lúc, quả quyết lắc đầu: “Không thể, nụ hôn thiên sứ chỉ có một sợi, là độc nhất vô nhị, không thể có sợi thứ hai.”



“Em hỏi cái này làm gì? Em làm mất rồi à?”



Năm ấy sau chia tay, Diệp Bạc Hâm không trả sợi dây cho anh, còn anh lại vì thế mà ôm hy vọng. Có thể lúc này cô chỉ đang bế tắc, bao giờ thông suốt, mọi thứ lại đâu vào đấy, thế mà đợi chờ chỉ thấy tin cô đã đính hôn.