Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 157 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Thẩm Tư Á không lập tức trả lời mà cảnh giác liếc quanh một vòng, tay chốt cửa phòng thay đồ.



“Chị Thẩm, chị không phải lo, ở đây không có người, một tiếng trước vừa thay ca. Họ về hết rồi. Em ở đây đợi chị nãy giờ. Đang là tầm đông khách nhất buổi tối, nhiều việc, không ai vào đâu.”



Cô gái mặc bộ đồng phục của câu lạc bộ vừa nói vừa lấy chìa khóa mở tủ đồ có tên mình, lấy một bộ đồng phục còn mới nguyên ôm trong lòng, hơi lưỡng lự.



Thẩm Tư Á gật đầu, từ trong túi xách đi cùng lấy một chiếc nhẫn bạc đeo lên ngón giữa bàn tay trái: “Tình hình thế nào rồi?”



Cô tháo khuyên tai đeo trước đó, bước đến bên bàn trang điểm, lấy trong túi ra một hộp nhung đỏ, có đôi khuyên tai trắng nhỏ nhắn tinh tế.



Đôi khuyên tai trắng cầm trên đầu ngón tay lại nhấp nháy đỏ, môi hơi nhếch lên, cô đợi ánh đỏ thôi không nhấp nháy, mới soi gương đeo lên tai.



“Họ đặt trước một phòng ở góc tầng một, nửa tiếng nữa sẽ tới.” Cô gái thì thào.



“Tốt.” Thẩm Tư Á cười nhẹ, rút giấy ướt lau son trên môi.



Thẩm Tư Á quay ra đứng trước mặt cô gái, thấy cô căng thẳng ôm bộ đồng phục, mắt đầy lo lắng. Thẩm Tư Á cười xòa: “Đưa quần áo cho chị.”



Cô gái rụt rè nhìn cô, hơi lưỡng lự: “Chị Thẩm, nguy hiểm lắm. Họ đều thuộc giới chính trị, tinh thần cảnh giác cao độ, mà còn...”



Cô gái hạ giọng, nhón chân kề sát tai Thẩm Tư Á nói: “Mà em còn nghe nói, trong câu lạc bộ này còn có những người khác. Nếu chị bị phát hiện, không chạy được, chị... chị suy nghĩ kỹ đi, đừng mạo hiểm...”



Thẩm Tư Á cười, vỗ lên gương mặt đỏ ửng của cô gái, giằng bộ quần áo mà cô gái ôm chặt trong lòng: “Yên tâm, không để liên lụy em...”



Là người làm truyền thông công chúng, cô có nghĩa vụ phải đưa sự công bằng đến xã hội, vạch trần những sự thật đen tối trước công chúng. Đó là đạo đức nghề nghiệp căn bản nhất, nếu vì nguy hiểm, sợ liên lụy mà để sự thật hoành hành, để công chúng bị những tin tức giả tạo lừa dối, vậy xã hội này sẽ chìm trong giả tạo...



Thẩm Tư Á quay vào gian thay đồ. Cô gái bặm môi, lo lắng suýt thì nhảy cẫng lên: “Chị Thẩm, em không sợ mình liên lụy, mà em... em lo cho chị...”


Biến cô nhi viện thành nơi xâm hại trẻ vị thành niên của bọn nhà giàu chức sắc biến thái. Vụ việc này bại lộ, thì có biết bao nhiêu kẻ ngã ngựa, liên lụy biết bao nhiêu quan chức quyền quý?



“Con đĩ thối tha này! Mày thích chết à! Dám chụp trộm, mày chán sống rồi!”



Bấy giờ, trong tai nghe bất ngờ có tiếng sột soạt, sau đó là một tiếng hét lên đầy phẫn nộ, rát màng tai. Cô gái thất kinh, mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng bỏ tai nghe xuống, lánh đến một nơi xa hơn.



Phải làm sao?



Chị Thẩm bị phát hiện rồi.



Cô lại nghe tiếp, bên đó có tiếng đồ đạc đổ vỡ, tiếng chị Thẩm kêu lên đau đớn, sau rồi bặt thinh.



Cô gái chưa bao giờ gặp những chuyện này, nhớ lại nội dung vừa nghe, sợ hãi run lên lẩy bẩy.



Cô siết chặt chiếc tai nghe đã không còn âm thanh, chắc máy thu mini đã bị đập vỡ.



Cô hốt hoảng chạy ra ngoài, sực nhớ lại những gì chị Thẩm dặn dò trước lúc đi, bảo nếu có chuyện thì cô phải báo công an.



Phải rồi! Báo công an.



Ngón tay cô gái lập cập, bờ môi run rẩy, lẩy bẩy bấm 110.



“A lô, 110? Chỗ tôi... có vụ việc... chị Thẩm... chị Thẩm bị người ta bắt rồi... các anh mau cho người đến, muộn là mất mạng...”



Cô gái luống cuống, nói không ra lời rành mạch.



“Cái gì? Chỗ này là chỗ nào? À... ờ... chỗ này là...” Mắt cô đảo vòng: “Đây là câu lạc bộ Chí Tôn, các anh cho người tới...”