Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 159 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Động tĩnh trên hành lang đều rơi vào trong mắt ông lão mặc quần sao Trung Sơn, ánh mắt ông lão lạnh nhạt, ánh sáng trên hành lang sáng rõ, cô gái hướng về bọn họ dâng lên ánh mắt cầu cứu.



Ông lão nheo mắt, có ý gì đó nhìn người đàn ông trẻ dáng người cao thẳng bên cạnh.



“Diệc Đình à, cậu quen biết cô gái đó không?”



Thần sắc Giang Diệc Đình không biến, trong mắt chứa ý cười, khiến người khác nhìn không ra mảy may một tia sơ hở, lại vội vàng liếc mắt, hất mày cười nhạt.



“Nữ phục vụ mà, cùng bồi rượu qua.”



Với loại người như bọn họ, trên tiệc xã giao không ít cô gái bồi cùng, trên bàn phong nguyệt chơi qua một hai nữ bồi rượu rất bình thường.



Ông lão hơi sững, đột nhiên thoả mái cười to “Người ta đều nói Giang gia phong lưu, tướng mạo lại anh tuấn, đến đâu các cô gái cũng dính sát, lời này quả nhiên không sai, lão già hôm nay coi như là nhìn tận mắt rồi.”



Giang Diệc Đình cười theo, âm thanh thoả mái vang lên trên lối đi.



Nữ phục vụ?bồi rượu?



Thẩm Tư Á nhắc nhở bản thân, đừng nghe nói bậy, giọng nói của bọn họ lại như âm thanh ma quỷ chỗ nào cũng nhập vào.



Đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, nhưng đau lại không bằng trái tim tê liệt.



Ông lão liếc mắt nhìn cô gái bị người từ hai phía dồn bắt, lúc nãy còn dùng ánh mắt cầu cứu, lúc này yên lặng đi, không la không náo, ngay cả ý tứ mở miệng cầu xin bọn họ cũng không có.



“Xem ra là cô ấy phạm lỗi, nói thế nào thì cùng cậu qua lại rồi, không cứu sao?” ông già như đùa giỡn nói.



Trong lúc nói lời này, Giang Diệc Đình cùng ông già bước đến cửa phòng vip.



Cố Nhĩ Tư bước tới trước một bước, lấy ra thẻ phòng quẹt mở cửa phòng.



Giang Diệc Đình đứng lại, nghiêng người lại, để ông già vào trong trước.




“Làm sao đây?” ghi âm truyền ra ngoài không phải chuyện vừa, thời đại mạng xã hội phát triển này, coi như chúng ta muốn phong toả cũng không kịp, động tác quá lớn còn gây sự chú ý của luật pháp.



Mấy người này nhìn mặt nhau, đâu chỉ muốn lột da cô, rút gân lóc xương cũng không phải là quá.



Lý Thương sắc mặt biến rồi biến, “Đi điều tra xem ai đưa cô ta vào đây,?nhanh chóng tìm đoạn ghi âm lại đây, không tiếc bất cứ giá nào.”



...



Hành lang một mảnh tĩnh lặng, lúc nãy còn có phục vụ vệ sinh làm việc, đẩy xe rượu vào trong phòng vip, lúc này lại yên tĩnh đến kỳ lạ, dường như bị người ta đuổi sạch rồi.



Trên miệng Thẩm Tư Á bị bịt một băng vải đen, hai tay bị trói ra sau lưng, bị dồn đẩy vào góc cửa.



Thẩm Tư Á cảm thấy dường như bản thân không thể thở được nữa, lòng ngực đau đớn, lúc nãy bị người ta hung ác giẫm một chân, những điều này còn không bằng cái cô sắp đối mặt khiến cô kinh hoảng.



Cô bây giờ chỉ hy vọng duy nhất một điều là đặt lên người Nhiễm Nhiễm, chỉ cần cô thuận lợi rời khỏi, đem ghi âm chuyển cho sư huynh, vậy những người này còn dám làm gì cô.



Nhưng mà... nha đầu Nhiễm Nhiễm kia nhát gan như thỏ, có thể thoát ra ngoài sao?



Lần đầu tiên... Thẩm Tư Á hối hận về hành vi liều lĩnh của mình, vốn dĩ không có sơ hở gì, ai có thể ngờ lại nhô ra môtn người nhận ra cô?



“Này...”Thẩm Tư Á trong nháy mắt thất thần, sau lưng truyền tới một âm thanh, tiếp theo là âm thanh vật nặng rơi xuống đất.



Thẩm Tư Á cảm nhận được vai được người thả ra, cô kinh ngạc nhìn hai người bảo vệ rơi xuống.



Từ một bên nhảy ra, lúc này có người bước đến bên cạnh cô, trên mặt đất nhiều lên vài bóng đen, cô nâng mắt, trong chớp mắt sững sờ, lộ ra ánh mắt không dám tin.



“Là anh?”



“Thẩm tiểu thư.” Người đàn ông hướng về cô gật đầu, sau lưng anh, có bốn người đàn ông mặc quần áo màu đen, trên tay hai người cầm những thứ liên quan như ống tiêm, Thẩm Tư Á nhìn hai người bảo vệ bất tỉnh trên sàn, trong nháy mắt rõ ràng rồi, là những người này cứu cô.