Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 179 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Quán cà phê vừa diễn ra một màn hài kịch, sau khi Diệp Bạc Hâm theo Hạ Dã Nhuận rời đi, An Mẫn Oanh lại to tiếng đôi co với vị khách vừa bị cô xô vào. Sau cùng, nhờ vị khách ở bàn đó thấu tình đạt lý, dưới sự can thiệp của giám đốc, cũng tự nhận phần đen đủi về mình, sầm mặt rời quán.



An Mẫn Oanh quay ra không thấy Diệp Bạc Hâm, tức run người. Khách khứa có mặt trong quán cà phê đều đang nhìn cô ta, chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô ta xấu hổ quát lên, rồi hẩy người phục vụ đang giúp mình lau chùi ra, vừa chửi rủa vừa ra khỏi quán, ngồi vào một chiếc xe đen, phóng đi mất.



Vở hài kịch lọt vào mắt vị khách ngồi ở góc đông nam của quán cà phê, người đàn ông có nước da trắng, dáng dong dỏng cao, mặc áo sơ mi sạch sẽ gọn gàng, gấu tay áo xắn lên khuỷu, để lộ một phần cánh tay vạm vỡ mạnh mẽ. Mười ngón đan vào nhau, khuỷu tay chống trên mặt bàn, cổ tay anh ta đeo đồng hồ Thụy Sĩ màu nâu đắt giá, trang nhã.



Dưới cổ áo sơ mi phẳng phiu của người đàn ông, để hở hai nút cúc, lộ ra xương quai xanh quyến rũ.



Người đàn ông có vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú, như nhân vật bước ra từ truyện tranh cổ trang, mũi thanh tú, thẳng tắp, mày cong cong, một đôi mắt như loài cáo, nửa cười nửa không.



Ngồi đối diện anh ta là một người phụ nữ mặc lễ phục màu tím, mái tóc nâu dài xoăn bồng bềnh, váy quây dài, để lộ bờ vai tròn lẳn trắng ngần. Ngón tay thon thon cầm dĩa và dao đang găng mình với đồ ăn trên đĩa.



Cô có một gương mặt kiểu búp bê, gò má non tơ mềm mại, trên nữa là bờ mi khẽ rung rinh như đôi cánh.



Hồi lâu, cô bất ngờ thả dao và dĩa trên tay xuống như trút một nỗi bực. Mặt đầy ắp vẻ ảo não, đôi môi hồng điệu đàng chu lên: “Cái thứ gan ngỗng dởm, khó ăn chết được, cắt mãi không xong thì răng làm sao nhai được.”



Nghe vậy, người đàn ông khẽ cười, thu lại ánh nhìn xa xăm.



Anh ta thản nhiên nhấc đĩa của cô lên, động tác nho nhã cầm dao và dĩa, bàn tay đẹp đẽ hơi dùng sức. Miếng gan ngỗng vừa rồi cô gái không chia được, dưới bàn tay của anh ta đã biến thành từng miếng nhỏ tách rời, xếp thành hình chữ I đẹp đẽ.



Người phụ nữ trợn tròn mắt, cô liếc nhìn người đàn ông bằng vẻ khó tin. Thấy anh ta cười trêu, cô thẹn thùng ửng đỏ mặt.



Người đàn ông đẩy món gan ngỗng đã chia xong đến trước mặt cô. Cô hậm hực quay đầu đi, hai tay khoanh trước ngực: “Thích ăn anh tự đi mà ăn, em không ăn nữa.”



Biết cô lại mắc bệnh tiểu thư, người đàn ông nhướn mày, rút một tờ giấy nhẹ nhàng lau ngón tay.



“Thấy người phụ nữ lúc nãy không?”



Cô uể oải một tay chống cằm, ngón tay gõ xuống mặt bàn, mắt tròn xoe nhìn quanh.



“Ai? Người đánh hay người đánh lại?”



“Em nói, em giống người nào?” Giọng người đàn ông đầy sự giễu cợt, anh nâng nước quả ở bên tay lên, nhấp bên môi.



Cô gái ngoảnh đầu lại, khinh bỉ nhìn anh ta, một người đàn ông mà lại thích uống nước quả, đúng thật đồ hiếm.



“Chả giống ai cả, cái người đánh ấy tính tình kiêu kì ngỗ ngược, ngực to óc bằng quả nho. Còn người đánh lại, tuy tính cách ưng ý em, nhưng anh không nghe người phụ nữ kia nói gì cô ấy à?” Vừa nói, cô vừa làm vẻ mặt buồn nôn.



“Cướp bạn trai của chị gái, lại còn kết hôn chớp nhoáng với trai lạ. Đời tư bát nháo như thế, phí cả khuôn mặt ngây thơ.” Cô gái vuốt mái tóc dài, để lộ ra đôi mắt thanh tú: “Em không giống bọn họ, em thông minh tuyệt đỉnh, lại nề nếp giữ mình.”



Người đàn ông bặm môi, cuối cùng không nín được, liền phá ra cười.



Anh nhìn lướt qua cô gái một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu cười.
Khóe môi Diệp Bạc Hâm hếch lên cười giễu: “Vâng, dĩ nhiên con không thể so với chị. Chị ấy thì ngoan ngoãn biết điều lắm, là cánh tay trái phải của bố. Bố bảo chị ấy đi tiếp khách, là chị ấy phải đi...”



Trên gương mặt Diệp Viễn Đông thoáng vẻ bối rối, đặt mạnh tài liệu xuống bàn trà.



“Ăn nói cái kiểu gì đấy, nói với người lớn mà con tỏ thái độ thế à?”



Diệp Bạc Hâm bĩu môi, đứng dậy.



“Bố gọi con đến, nếu là để đe nẹt thì thôi xin miễn. Con không rảnh để nghe bố giáo điều.”



Diệp Bạc Hâm quay người toan bỏ đi, Diệp Viễn Đông liền trầm giọng quát: “Đứng lại.”



Diệp Bạc Hâm quay lưng về phía ông, gương mặt hiện vẻ khiêu khích khinh miệt.



Diệp Viễn Đông húng hắng mấy tiếng: “Ở công ty đã quen chưa? Công việc có gặp phải vấn đề gì khó giải quyết không?”



Diệp Bạc Hâm không thèm tin Diệp Viễn Đông tìm cô lại chỉ để hỏi han công việc của cô. Đi làm ở đây được hơn hai tuần, bây giờ mới quan tâm thăm hỏi, e là quá muộn.



“Có gì thì bố nói toẹt ra đi, đừng vong vo nữa. Con sợ.”



Bị con bé bóc mẽ, Diệp Viễn Đông hơi ngượng, nhìn một bên gương mặt đanh lạnh của nó, ông thở dài.



“Dạo gần đây công ty hơi khan vốn, hai dự án lớn đều bị dừng, thiệt hại gần ba triệu...”



“Và...?” Không có thời gian nghe ông nói nhảm, Diệp Bạc Hâm cười gằn quay lại: “Chắc không phải bố tưởng trên người con có tiền để bù cho bố chứ?”



“Bố biết con không có...” Diệp Viễn Đông nghe giọng điệu kì quặc của cô, lòng thấy uất, nhưng vẫn dằn nuốt sự khó chịu vừa dâng lên tới miệng: “Ý bố là, sau này Diệp thị cũng để con thừa kế, Diệp thị mà phá sản, cũng chả phải tốt cho con...”



“Nói gì chả hiểu.” Diệp Bạc Hâm xòe tay, nhún vai.



Bị con bé mỉa, Diệp Viễn Đông sầm mặt, suýt thì xôi hỏng bỏng không.



“Con nghịch ngợm cũng vừa phải thôi. Bây giờ lập tức ly hôn, bố dẫn mày đến nhà họ Hạ nhận tội. Thằng bé Hạ Dã Nhuận tuổi trẻ tài cao, lại mê mày, chắc mẩm không thèm so đo để bụng. Mày xin lỗi người ta tử tế, cứ nói là do mày giận quá lú đầu, mới làm kết hôn giả với thằng kia, bây giờ hối lỗi, quyết tâm thay đổi tâm tính, sau này sẽ sống biết điều. Chuyện giữa Hạ Dã Nhuận và con bé kia rùm beng ai cũng biết, nó cũng không thể quá đáng, chắp nhặt lỗi lầm của mày mà không chịu cho qua.”



Diệp Bạc Hâm nheo mắt, đây mới là ý đồ của Diệp Viễn Đông?



“Cho nên, ý bố là phải hy sinh hạnh phúc của con, để đổi lấy tiền tài giúp công ty quay lại làm ăn? Tiếng nói giễu cợt của Diệp Bạc Hâm vang lên. Cô đi một vòng quanh Diệp Viễn Đông, cho đến khi ông ta cảm thấy chùn mình, cô mới ngừng bước chân.



“Con nói, bố điên rồi đúng không? Vì công ty, chuyện gì bố cũng dám làm? Trong mắt bố, con và Diệp Thanh Vũ là cái gì? Công cụ à? Có phải bố cũng nói tương tự như thế với Diệp Thanh Vũ, để chị ta đi nịnh nọt Lạc tam thiếu, tiện thể vớt vát ít vốn từ túi anh ta?”



Diệp Bạc Hâm cười khảy, cô quá thất vọng về Diệp Viễn Đông, nhưng chỉ không ngờ ông ta lại trơ trẽn đến nhường này.