Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 2 :

Ngày đăng: 12:21 19/04/20


Khuôn mặt anh từ từ phóng to, Diệp Bạc Hâm trừng to đôi mắt, nghiêm túc nhìn anh, bỗng nhiên... cười ngốc nghếch, còn thổi vào mặt anh một hơi,:



"Tập... Tập Vị Nam, anh là Tập Vị Nam"



Tập Vị Nam hít một luồng khí đầy lồng ngực, anh không biết nên tức giận hay là nên hạnh phúc nữa. Uống say tới mức này, lại không nhận nhầm anh là người khác, anh có nên cảm ơn cô? Nhưmg mà không ai nói với anh, say rượu sẽ bướng bỉnh như thế này. Diệp Bạc Hâm bĩu môi, một khắc lại làm ra vẻ sắp khóc:



"Anh cuối cùng có muốn cưới em không vậy?"



"Đừng làm loạn!"



"Em không làm loạn!" Diệp Bạc Hâm bĩu môi.



"Được rồi, em không làm loạn, giờ em nói cho anh biết, chồng sắp cưới của em phải làm sao? Không phải em rất yêu anh ta sao?"



Tập Vị Nam luôn luôn bình tĩnh, ngày cả khi bị dí súng vào đầu, mặt vẫn luôn không biến sắc. Lời của Diệp Bạc Hâm mặc dù làm tâm anh hỗn loạn, nhưng anh hiểu rõ, cô đã được hứa hôn cùng nười khác.



Lời nói của anh như đâm vào nỗi đau của cô, nụ cười trên mặt cô dần dần mất hẳn:



"Vị hôn phu chết tiệt, anh ta mỗi ngày đều ôm phụ nữ khác trên báo, còn nói cái gì mà gặp dịp thì chơi, góp vui lấy lệ, xem em dễ lừa sao? Còn người đàn bà kia cố làm ra vẻ, anh ta còn ngu ngốc chu cấp cho cô ta, bị cô ta xoay vòng vòng. Diệp Bạc Hâm em vì sao phải chịu đựng anh ta, chịu sự uất ức chứ?"
Diệp Bạc Hâm rít lên âm thanh, từ trước ngực Tập Vị Nam chui ra, Tập Vị Nam vỗ vỗ lưng cô. Khuôn mặt cô bị mái tóc che đi, nhưng Quý Giản Ninh trong nháy mắt đã nhận ra cô. Điều chỉnh lại động cơ, bật đèn xi-nhan, chiếc xe nhập vào dòng giao thông. Quý Giản Ninh liếc mắt nhìn hai người phía sau, trêu đùa Tập Vị Nam:



"Tôi còn tưởng cậu vẫn nhẫn nhịn cả đời cơ, tôi còn nghĩ, đến lúc cô ấy kết hôn, tôi sẽ một mình một ngựa tiến vào đấu tranh, cướp người đưa về cho cậu làm áp trại phu nhân, không ngờ rằng cậu lại nhịn không nỗi rồi. Cũng do cậu rộng lượng, đem nữ nhân của mình đưa cho người đàn ông khác chăm sóc tới 5 năm, giờ thì tốt rồi, thay lòng rồi sao?”



Nghĩ tới Tập Vị Nam mấy năm nay âm thầm chịu đựng nỗi đau tương tư, Quý Giản Ninh nhịn không được thở dài:



"Cậu đó, không sợ trời không sợ đất, tại sao lại khăng khăng ngã vào người phụ nữ này chứ?, tôi nghĩ cậu cả đời này hông có chỗ trở mình được nữa rồi.”



Chiếc xe lại mở ra một quãng, Tập Vị Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng:



"A Ninh, cậu nghĩ cách giữ chân cha tôi, tôi muốn viết báo cáo kết hôn, không được để ông bắt lại.”



“Ây ya...” Chiếc xe lắc lư, chút nữa thì đâm phải lan can, Quý Giản Ninh căng thẳng rẽ vào khúc cua. Quý Giản Ninh không hết hoảng hốt, cảm thấy bản thân bị doạ tới bị bệnh tim rồi, không nên đùa như vậy a. Liếc mắt qua gương chiếu hậu:



"ông già cậu tính tình ương ngạnh, không kém chút nào so với cậu đâu, nếu như ông biết bị cậu gài bẫy, không đánh gãy chân cậu, rút gân cậu không được."



"Cậu là đồng phạm, yên tâm, không thiếu phần cậu đâu."