Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 201 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


“Mẹ là mẹ con, liệu mẹ có hại con không?” Giọng Tô Uyển nặng nề, không nỡ nhìn gương mặt sưng vù của con gái. Cái tát mạnh nằm ngoài tầm kiểm soát, Diệp Bạc Hâm ôm chặt chiếc cốc trên tay, đầu ngón tay trắng nhợt.



Cái tát của Tô Uyển quá bất ngờ, nước trong cốc vung vãi dưới đất, may mà không phải nước nóng, bằng không đôi tay này cũng đi tong.



Thấy con bé cúp mắt, bờ môi mím chặt, trái tim Tô Uyển nhũn ra, giọng cũng mềm mỏng.



“Nghe lời mẹ, cắt đứt với nó.” Giọng điệu như có vẻ dỗ dành.



Tô Uyển áp tay mình lên mu bàn tay run rẩy của con gái. Diệp Bạc Hâm rùng mình, hất văng tay Tô Uyển ra.



“Con không!” Gương mặt cô vô cảm, giọng nói lạnh băng.



Đôi mắt Tô Uyển ngầu đỏ, giận quá, bà giơ tay chỉ vào con gái.



“Nó là ai? Là quân nhân! Đến tự do cơ bản nó cũng không có, sau này còn trông chờ được vào nó không? Lấy một người như thế, đồng nghĩ với ở góa còn gì.”



“Mẹ ở được, sao con không ở được?” Tối nay, Diệp Bạc Hâm quyết gân lên với bà. Ngày xưa Tô Uyển lấy Diệp Viễn Đông, cả hai cùng tất bật chuyện kinh doanh, không ở công ty làm thêm giờ thì cũng đi công tác xa, thường xuyên mười ngày nửa tháng không gặp mặt, thế thì khác nào ở góa?



“Con...”



“Theo tư duy của mẹ, thì chẳng nhẽ mọi quân nhân đều không được lấy vợ? Họ ở nơi xa bảo vệ tổ quốc, xung phong tiền tuyến, mạng sống hiểm nguy bất cứ lúc nào, vì họ không có thời gian, không thể chăm sóc gia đình, nên đáng đời phải độc thân à? Thế thì ai chịu đi bộ đội, ai gìn giữ hòa bình? Mẹ, mẹ đừng quên, cậu cũng là quân nhân!”



Nhìn vẻ lạnh băng của con gái, mắt hơi đỏ, bờ môi hằn vết răng cắn, bà nghẹn ngào không nói ra lời.



Không phải không chấp nhận quân nhân, mà là không thể nào chấp nhận được Tập Vị Nam, làm sao nó lại không hiểu cơ chứ?



“Ngoài trừ việc đó, thì nó còn là người nhà họ Tập, trong tối trong sáng có biết bao nhiêu con mắt nhòm ngó nhà họ, đợi bắt thóp? Con lấy nó, thì con cũng thành đối tượng bị săm soi, lỗi lầm của con cũng ảnh hưởng đến nhà họ. Nhà họ sẽ không thừa nhận con. Mà con, lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm.”



Diệp Bạc Hâm im lìm rất lâu.



“Con xin lỗi, những gì mẹ nói, không đủ để khiến con bỏ anh ấy.”



Cô nhếch mày, trong đôi mắt có thứ ánh sáng mờ mờ.



Mẹ, làm sao mẹ hiểu được điều tuyệt vời của anh ấy?



Tuy anh ấy không có thời gian, nhưng vẫn toàn tâm toàn ý chiều chuộng con. Con chẳng bao giờ có thể gặp được một người đàn ông nào như thế nữa.



Lồng ngực Tô Uyển hít thở phập phồng, hàng lông mày cũng giật lên đùng đùng.



Điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông, phá tan bầu không khí đóng băng.



“Con lên gác trước...” Diệp Bạc Hâm không nhìn Tô Uyển, không cần nhìn, cô cũng đoán được sắc mặt bà khó coi đến mức độ nào, giọng không giấu được sự mệt mỏi.



Tay Tô Uyển cầm điện thoại, cái tên nhấp nháy trên màn hình khiến cơn giận vốn đè nén của bà xổ tung.


Cô vội vàng vén chăn, tìm điện thoại...



Diệp Bạc Hâm chau mày, tối qua... nói chuyện điện thoại với Tập Vị Nam, sau đó cô vẫn nghe thấy tiếng trầm trầm của anh rồi ngủ mất...



Điện thoại rõ ràng được cô vất ở đầu giương, tìm loạn cả lên mà không thấy đâu.



Cô bước chân trần xuống đất, cúi người, thò đầu xuống gầm giường tìm.



Lướt khắp căn phòng, điện thoại lại không cánh mà bay.



Diệp Bạc Hâm bỏ cuộc thôi không tìm tìm kiếm, trong phòng ngủ không có đồng hồ, lúc này là mấy giờ cô cũng không biết.



Sợ lỡ mất thời gian, cô định bụng đi đánh răng rửa mặt trước, xuống lầu lấy máy bàn gọi vào số di động là xong.



Tay đặt trên nắm đấm cửa, Diệp Bạc Hâm vặn nhẹ, kéo ra...



Sao lại không ra?



Cô nhíu mày, kéo mạnh hơn.



Cánh cửa vẫn không nhúc nhích.



Điện thoại biến mất, cửa không mở được.



Trong lòng có dự cảm chẳng lành.



Nếu là lúc bình thường, cô cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, nhưng tối qua vừa cãi nhau với mẹ xong, mà thái độ của bà lại rất cứng rắn, còn hỏi có phải hôm nay dẫn Tập Vị Nam về gặp ông ngoại không...



Trong não lóe lên tia sáng.



Diệp Bạc Hâm cắn răng, một chân tựa vào khung cửa, ra sức giật.



Cửa bị khóa mất rồi.



Ngày xưa lúc lắp khóa, đã cố tình chọn loại khóa này để tăng độ an toàn. Một khi đã chốt thì chỉ có thể mờ bằng chìa, không có chìa, bên trong cũng không mở được cửa.



Diệp Bạc Hâm thầm thở dài, đúng là tự đào hố chôn mình.



Cô quay người, mở ngăn kéo, chiếc chìa khóa ngày xưa cất trong ngăn kéo... đã biến mất!



“Mở cửa ra!” Cô đập vào ván cửa.



Ngoài phòng ngủ là phòng khách, mỗi gian đều có độ cách âm vừa vặn, người ở dưới lầu không thể nghe thấy được.



Diệp Bạc Hâm không chịu bỏ cuộc, cô đá mấy cái vào ván cửa.