Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 203 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


【Ly hôn đi 】



Ba chữ ngắn gọn, lại khơi dậy cảm xúc ẩn nhẫn của Tập Vị Nam.



Các đường nét trên mặt siết chặt, lạnh lùng mà cứng đờ, trầm xuống dường như có thể chìm xuống đáy nước.



Đầu móng tay đâm vào trong thịt, móng tay trắng dã.



Ly hôn?



Hôm qua không phải còn tốt lành sao?Nói là hôm nay đi gặp ông ngoại?



Cô bây giờ lại nhắc tới ly hôn với anh?



Tập Vị Nam phẫn nộ rồi, bị ba từ kia kích động phẫn nộ tới dường như mất đi toàn bộ lý trí.



Nắm đấm đánh vào đầu xe, âm thanh báo động của xe vang lên sắc nét chói tai.



Giang Nhan cùng đi từ sau tới, bị đôi mắt đỏ ngầu của anh doạ giật mình.



“Sao... làm sao vậy?”



Lúc nãy khoé môi còn giương lên, trong mắt đều là ánh mắt dịu dàng, bây giờ sao lại một bộ dạng phát nộ lên như vậy?



Đầu ngón tay của Tập Vị Nam từ từ co lại, lực đạo rất mạnh, giọng nói lạnh băng “Không có gì!”



Anh nâng chân bước ra ngoài, bóng lưng lạnh lùng.



Giang Nhan kéo tay áo anh, “Này cậu đi đâu?Không phải có hẹn sao?”



Còn hẹn cái gì?Người ta cũng nói ly hôn với anh rồi.



Tập Vị Nam mím môi, ngữ khí càng chìm xuống biển sâu, nộ khí gắt lên, “Gọi điện thoại.”



Giang Nhan buông tay, nhìn bóng lưng anh lẩm bẩm “Đừng trêu chọc cô gái người ta nữa...”



Trong sân, thân hình Tập Vị Nam cao thẳng, một tay chống eo, một tay cầm điện thoại đặt lên bên tai.



Anh lặp đi lặp lại một dãy số, đầu dây bên kia truyền tới giọng lạnh lẽo, lặp đi lặp lại, rút hết sự nhẫn nại của anh.



Anh cắn răng, sắc mặt tái xanh, từ trong miệng nói ra một vài từ.



“Diệp Bạc Hâm, em được lắm!”



Trêu đùa anh sao?Hay là báo thù?



Anh sớm nên nghĩ nghĩ tới, cô là người lòng dạ sắt đá như vậy, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy?
“Nói rồi.”



“Có phản ứng gì?”



Dì Thanh hơi sững, dè dặt nhìn người phụ nữ ngồi trên sofa một cái.



“Bà chủ... có câu này tôi không biết nên nói hay không...”



Tô Uyển nhàn nhạt nhìn cô một cái, tay đang khuấy hơi khựng lại, đặt ly cà phê xuống, nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, trong mắt xẹt qua một ánh đen.



“Nếu đã cảm thấy không nên nói, vậy thì đừng nói gì!”



Tô Uyển xách lên chiếc túi xách Chanel trên sofa lên, trong tay cầm chùm chìa khoá, chậm rãi bước ra ngoài.



Dì Thanh đuổi theo sau, “Bà chủ... tôi không biết Bạc Hâm làm gì khiến bà phát nộ lớn như vậy, nhưng mà con bé này từ nhỏ đã hiểu chuyện, làm việc có chừng mực, có chuyện gì hai người ngồi xuống từ từ nói chuyện, Bạc Hâm cũng không phải đứa bé không biết đạo lý mà gây sự, bây giờ bà khoá nó ở trong phòng, cô ấy ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, đói rồi phải làm sao?Bà có thể giam nó bao lâu? Đến lúc đó trong lòng nó đối với bà có tức giận đối với quan hệ hai mẹ con cũng không tốt...”



Tô Uyển bước chân không dừng đi ra ngoài, ánh mắt cô che lên một tầng ảm đạm.



...



Diệp Bạc Hâm từ bỏ đấu tranh, nằm bò trên giường.



Gối ướt đẫm một mảng, lưng bàn tay bị cô cắn in lên hai hàm răng.



Với Tô Uyển, cô là đang tức giận.



Nằm trên giường trầm mặc rất lâu, không có khái niệm thời gian, đầu hơi đau, dạ dày bắt đầu kêu gào.



Cô không tin Tô Uyển có thể nhốt cô cả đời.



Dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa, dì Thanh khoá vòi nước lại, lau sạch nước trên ngón tay, cởi tạp dề ra.



Trong màn hình camera, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tinh thần ủ rũ đang đứng trước cửa, cả người nhếch nhác lại sa sút tinh thần, trên cánh tay vắt một áo vét màu đen, áo sơ mi trên người có chút nhăn nheo, đôi mắt đầy tơ máu, dưới cằm lộ ra vệt màu xanh.



Hoàn toàn mất đi phong độ nhanh nhẹn ngày thường.



Dì Thanh ngây người, kéo mở cánh cửa.



“Hạ thiếu gia, cậu đây là...”



Đôi mắt Hạ Dã Nhuận phút chốc phát sáng, giọng nói phát ra từ sâu trong cổ họng, khàn đặc mà nghẹn chát.



“Dì Thanh, Bạc Hâm có nhà không?” ánh mắt háo hức xẹt qua vai của dì Thanh, trong giọng nói mang chút run rẩy.



“Có... có nhà...” Dì Thanh chưa từng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Hạ Dã Nhuận như vậy, vừa nghiêng người, Hạ Dã Nhuận liền như một cơn gió xông vào nhà.