Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 209 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Diệp Bạc Hâm gần đây làm chuyện gì đều không vừa ý, tính khí cũng biến đổi rất cổ quái, đến Tô Hòa luôn ăn ý với cô cũng đều không dám đụng đến.



Hôm qua, bảng biểu mà cô nộp lên xuất hiện sai sót, số liệu loạn xạ, bị giám đốc Lý giáo huấn cho một hồi, một người bình thường im lặng thừa nhận không lên tiếng, đột nhiên đã tranh cãi lại.



Nhìn chằm chằm vào giám đốc Lý nói, phần số liệu này là Trương Nhiên giao cho cô, cô chỉ là phụ trách nhập vào máy tính, tạo thành bảng biểu, xảy ra sai sót cũng là chỗ Trương Nhiên sai.



Cô đi tới bàn làm việc, cầm trên tay số liệu mà Trương Nhiên giao cho cô, đập xuống mặt bàn của giám đốc Lý, ngẩng cổ đối mặt với ông ta.



"Chứng cứ ở đây, nếu giám đốc không tin, vậy thì cắt chức tôi đi."



Giám đốc Lý nghẹn họng, mấy ngày nay tâm trạng của cô không tốt, ông ta cũng nhìn ra được, nhưng mà là muốn thừa cơ giáo huấn cô một trận.



Ông ta nào dám cắt chức cô? Đến phó tổng của Trác Nam còn nể mặt cô mấy phần.



Quay về lại vị trí, Diệp Bạc Hâm xoa xoa thái dương, hơi nhắm mắt lại.



Nhưng cứ nhắm mắt lại, trong đầu toàn là giọng nói cùng vẻ mặt tươi cười của Tập Vị Nam, sự dịu dàng, sự phẫn nộ, sự nhân nhượng của anh, sự thỉnh thoảng độc tài của anh...



Diệp Bạc Hâm cảm thấy bản thân bị bức đến phát điên rồi, cô mấy ngày qua hồn bay phách lạc đều là vì anh.



Cô lo anh xảy ra chuyện.



Đại đội đặc chủng là nơi nào?



Bọn họ mỗi lần làm nhiệm vụ đều nguy hiểm vô cùng, cược cả mạng sống, cô sợ... sợ anh bị thương, càng sợ anh không quay về được nữa.



"Bạc Hâm, cô không sao chứ? Giám đốc Lý có làm khó cô không?"Tô Hòa đặt một cốc nước ấm cạnh tay cô, cẩn thận dè dặt ưuan sát sắc mặt của cô.



Lúc trước cô vốn theo nguyên tắc hòa thuận tương trợ với đồng nghiệp, mọi chuyện nhịn được đều nhịn, nhưng mấy ngày qua cô giống như con mèo xòe móng vuốt ra, ai đụng đến cô, cô đều cào vào người đó.



"Không sao... "Giọng Diệp Bạc Hâm rất nhẹ, hình như rất mệt mỏi.



Cô bỏ tay xuống, từ từ mở mắt ra.



Nâng cốc nước lên, lại bắt đầu bần thần.



Tô Hòa lắc đầu, ngồi trước mặt cô, ngoài công việc ra, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô.



Sắc mặt của cô không tốt lắm, đôi mắt hoe đỏ.



Sau khi tan ca, Diệp Bạc Hâm quay về Tô gia một chuyến, trốn nhiều ngày như thế, đã đến lúc đối mặt rồi.



Nhưng Tô Uyển lại không có ở nhà, dì Thanh nói bà ấy phải đi công tác mấy ngày.



Diệp Bạc Hâm thở nhẹ một hơi.



Cơm tối chỉ có cô và Diệp Thiên Dịch hai người mà thôi, Diệp Thiên Dịch bực dọc nói, mấy ngày nay cô không ở nhà, cậu ấy trở thành chỗ trút giận của Tô Uyển, làm cái gì cũng bị bà ấy la rầy.



"Em gần đây bận rộn chuyện gì?" Diệp Bạc Hâm thờ ơ nhìn cậu ấy một cái.



Diệp Thiên Dịch múc một bát canh đặt bên cạnh tay cô, cười rạng rỡ, "Đang thực tập ở một công ty luật."


Diệp Bạc Hâm bị cô ấy chọc cười, liền kéo cô ấy ra khỏi cửa.



"Làm gì đấy? Thực sự phải đi đánh người sao?" Thẩm Tư Á ôm cánh tay của cô, khuôn mặt kinh sợ.



Diệp Bạc Hâm lườm Thẩm Tư Á một cái, "Đánh người cái gì chứ, thân thể này của cô còn đủ nhét kẽ răng cho họ sao?"



"Đi dạo đi!" Diệp Bạc Hâm vỗ vỗ vào mặt Thẩm Tư Á, "Mau đi thay quần áo."



...



Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, ngày 28 tháng 8 là thất tịch-lễ tình nhân.



Khắp nơi đều là các cặp tình nhân lạm dụng chó, đồ ăn cho chó rơi vãi lung tung.



Ngồi xe taxi, trên truyền hình đang phát những tiết mục theo chủ đề lễ tình nhân, trên đường, nơi nơi đều nhìn thấy hoa hồng đầy màu sắc, hình trái tim, cổng vòm...



Ngày này, Diệp Bạc Hâm vừa vào công ty, đã cảm thấy bầu không khí khác thường.



Những thành phần trí thức ngày thường yên tĩnh làm việc, hôm nay giống như nổi hiyết gà, mặt phấn khởi, tụ tập ở phòng pha trà tán gẫu, bạn trai của cô nào đó tặng nhẫn kim cương cho cô ấy, chồng của chị nào kia đã đặt bàn ở nhà hàng sang trọng...



Sau cùng vẫn chỉ có Tô Hòa len lén hỏi cô, hôm nay là thất tịch, cô và chồng có kế hoạch gì rồi?



Diệp Bạc Hâm vốn không quan tâm ngày lễ, ngày kỉ niệm gì, bỗng nhiên tỉnh ra, thì ra hôm nay là thất tịch, vì thế mấy nhân viên trẻ tuổi này mới thích thú như vậy.



Chỉ là, cô có thể có kế hoạch gì?



Tập Vị Nam đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, mấy hôm nay cô ngày nào cũng gọi điện cho anh, đáng tiếc luôn trong trạng thái không có ai nghe máy.



Lần trước gọi điện cho bên quân đội, cũng im hơi lặng tiếng.



Nhưng mà nói thật, Diệp Bạc Hâm lớn thế này rồi, vẫn chưa từng có lễ tình nhân.



Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, hôm nay có hay không cũng chẳng sao cả.



Ghê gớm lắm thì tan ca đi tìm Thẩm Tư Á cùng cô ấy đi dạo một hồi.



Diệp Bạc Hâm thở dài một tiếng, lại tập trung tiếp vào công việc.



Gần đến giờ tan ca, một chàng trai của cửa hàng hoa ôm một đóa hoa hồng đỏ rất lớn đứng ở cửa, dây buộc màu xanh dương, giấy bọc màu tím nhạt, kiêu sa lại cao quý, tao nhã lại mê hoặc...



Mấy cô gái trong bộ phận náo loạn cả lên, bỏ gương trang điểm xuống, ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt lại liếc nhìn về phía cửa.



Bạn trai của ai mà thú vị đến vậy, tặng hoa cũng tặng đến tận công ty?



Diệp Bạc Hâm từ phòng trà đi ra, trên tay bê một chiếc cốc, thấy cửa bị một người chặn lại, cô dừng bước chân.



Cậu nhóc mặc đồng phục lên ca màu đỏ, đầu đội mũ đen ôm trong lòng một bó hoa hồng lớn, cô liếc nhìn, khóe miệng từ từ co lại.



Một bó to như vậy, cũng phải hơn 99 bông?



Ân ái vợ chồng mặn nồng đều lan đến tận công ty rồi.