Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 211 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


Hứa Như Sơ vừa nghe thấy, anh ta chớp chớp cặp mắt xếch đó, ngược lại kéo chặt cô, nụ cười trên khuôn mặt càng mãnh liệt hơn.



“Đại tiểu thư, tấm lòng của chú bao la bát ngát, bao nhiêu cô gái tha thiết mơ ước cũng mơ không nổi, cái gì cũng dành cho cô, vậy mà cô vẫn ruồng bỏ đi sao?”



Diệp bạc Hâm đang háo hức thở dài, cười lạnh nhạt chế nhạo, “Cô gái nào thích thì anh giữ lại cho ông ta đi nhé.”



Thuận tay đấm vào bụng anh ta.



Hạ Như Sơ sắc mặt biến đổi, che bụng khom người xuống, miệng ngấm ngầm rên rỉ.



Diệp Bạc Hâm cảnh giác lùi về sau, bị lừa nhiều lần như thế cô hẳn không ngốc đến vậy.



Hứa Như Sơ là người như thế nào? Một tên cầm thú mặc vest, tên côn đồ lưu manh của xã hội, cô sẽ không tin vào loại người với cô mảy may không phòng bị.



“A... đau...” Hứa Như Sơ dường như rất đau, đau đến độ không thể đứng thẳng người dậy, giọng nói có chút yếu ớt.



“Đáng đời!” Diệp Bạc Hâm nghiến răng tức giận.



Từ nhỏ đến lớn, tên khốn kiếp này không ít lần ức hiếp cô.



Bắt sâu róm bỏ vào trong hộp đồ dùng văn phòng của cô, bắt chuột thả lên người cô, bắt rắn thả lên mắt cá chân cô, nửa đêm lại giả làm ma quỷ hù dọa cô...



Tên khốn này từ nhỏ đã làm chuyện xấu, lớn rồi vẫn không buông tha cho cô.



Lúc lên trung học đóng vai tên du côn lưu manh trên đường, viết thư tình gửi cô, kéo cô chạy khắp khuôn viên trường, phá bỏ hình tượng cô con gái ngoan ngoãn cua cô, thường bị gọi lên văn phòng giáo viên uống trà.



Vào kỳ nghỉ lái một chiếc xe hơi sang trọng đến cổng trường, buộc cô phải lên xe, trong trường đều đồn rằng, ai đó học lớp 7-2 trong trường được hộ tống bởi đại gia...



Cô không bị đuổi học đã tạ ơn trời đất rồi.



Tính tình tốt hầu như sẽ bị bị hao mòn.



Thật không dễ, vào trường quân đội mấy năm nay chưa ai gây phiền phức cho cô, bây giờ lại đột nhiên bộc phát ra, trong lòng cô có chút mờ mịt, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.



Diệp Bạc Hâm xoay người rời đi, không muốn vướng víu nhiều đến Hứa Như Sơ.



“Hứ... đồ thứ nha đầu không có lương tâm...” Hứa Như Sơ ngữ khí nguy hiểm, vừa hạ giọng xuống đã đứng sau lưng Diệp Bạc Hâm, giơ tay kéo lấy cổ áo cô, đẩy cô dừng lại một bên phía chiếc Farari.



“Hứa Như Sơ, anh làm gì vậy?” Diệp Bạc Hâm sắc mặt phờ phạc.



Hứa Như Sơ mỉm cười, dường như thấy cô đang cầm hoa vướng víu, cánh tay còn lại nhẹ nhàng cướp lấy.



“Hôm nay là lễ tình nhân, một mình tôi cô đơn nên tìm cô chơi cùng này.”




Thấy cô không phản kháng kịch liệt gì, nụ cười trên khuôn mặt Hứa Như Sơ lộ ra vẻ như sắp được thõa mãn, kéo cô đi tới khu vui chơi.



Lên cáng leo núi, thuyền cướp biển, ngựa gỗ đu quay, ca-nô, máy nhảy...



Hứa Như Sơ kéo cô chơi hết cái này đến cái khác, rất nhiều năm chưa găp lại những thứ như này, rất kích thích, qua một đêm niềm vui trên khuôn mặt Diệp Bạc Hâm cũng chưa ngớt.



Ngay cả phòng ma quái cũng không bỏ qua, Diệp Bạc Hâm nói ấu trĩ không muốn chơi, Hứa Như Sơ chê cô nhát g an, rõ ràng biết anh ta đang nói khích cô nhưng cuối cùng Diệp Bạc Hâm vẫn vào chơi, yêu cầu chỉ có hai từ vui vẻ mà thôi.



Kết quả là cô gái dũng cảm Diệp Bạc Hâm này đã bị người hóa trang làm ma kéo ra đánh một trận do bọn họ quá phiền phức.



Thực ra Hứa Như Sơ biết rằng trong lòng cô đang có chuyện, cô muốn trút hết ra.



Cuối cùng, là anh ta đã dọn dẹp cái hỗn loạn đó, xin lỗi rồi bồi thường tiền, chuyện này mới xong được.



Ra khỏi khu vui chơi trời đã tối rồi, nơi nào cũng đã sáng đèn.



Diệp Bạc Hâm nhoài người bên cửa sổ xe, gió lạnh thổi qua, cô vẫn còn rất vui vẻ.



“Tâm trạng tốt hơn rồi phải không?” Hứa Như Sơ nhìn cô cười.



Tối nay anh ta đã thật sự làm được, không ức hiếp cô, còn giúp cô dọn dẹp đống hỗn loạn nữa.



Hứa Như Sơ như thế này làm cô nhìn bằng con mắt khác.



Nếu anh ta vẫn mãi tốt như này.



Nhưng Diệp Bạc Hâm biết rằng để Hứa Như Sơ không bắt nạt cô chỉ có mơ mà thôi.



“Tâm trạng trước giờ vẫn luôn tốt.” Diệp Bạc Hâm vững vàng, dương dương tự đắc đánh vào cửa sổ xe.



Trong con mắt đen nhánh của Hứa Như Sơ có chút gì đó thương xót, “Xem ra tôi tốn công vô ích rồi, tôi vẫn cho rằng nếu tâm trạng ai đó không tốt, chỉ cần đi chơi cùng họ, không ngờ, haizz...”



Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.



Cặp mắt đó giống như ánh trăng chứa đầy nước.



“Vậy tôi cảm ơn anh...”



Hứa Như Sơ nghẹn lại, lời anh ta vừa nghe sao giống như mắng người vậy?



“Ôi, phí công tôi đã từ bỏ nhiều người đẹp như thế, lễ tình nhân cùng với một người phụ nữ đã kết hôn, sai quá rồi...”