Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 219 :

Ngày đăng: 12:23 19/04/20


"Tôi nói ly hôn lúc nào chứ?" Diệp Bạc Hâm trừng mắt lên, hơi mở to, hiện ra mí mắt màu đỏ tươi.



Sự kinh ngạc của cô bộc lộ trong lười nói.



Tập Vị Nam trong lòng dao động trái tim bị bóp chặt hơi giãn ra một chút.



"Tin nhắn." anh hạ giọng nhắc lại.



Tin nhắn?



Lại là trò quỷ của Tô Uyển, cô đã biết Tô Uyển sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ.



Diệp Bạc Hâm nhắm chặt mắt lại.



Cô than thở một hơi, "Tin nhắn không phải của tôi gửi, buổi sáng hôm đó tôi bị mẹ nhốt trong phòng, điện thoại cũng bị bà ấy lấy đi mất, tới giờ vẫn chưa trả lại..."



Vì vậy cô mới thất hẹn.



" Còn Hạ Dã Nhuận?" cô càng giải thích, anh càng tin cô.



Tập Vị Nam hoàn toàn không nhìn cô, đôi mắt tẻ nhạt nhìn về đoạn đường phía trước.



Diệp Bạc Hâm ngạc nhiên, "Anh đã thấy rồi?"



Cô vén mấy sợi tóc bên bá ra sau tai, "Hôm đó bà ngoại của anh ấy phát bệnh rồi, Hạ Dã Nhuận đến tìm tôi, bảo tôi cùng anh ấy đi thăm bà ấy, bà ngoại đối với tôi rất tốt..."



Miệng luôn hồi gọi bà ngoại, dù cho cô và Hạ Dã Nhuận không còn ưuan hệ gì nữa, nhưng những gì Tập Vị Nam nghe thấy, lại cảm thấy vô cùng chói tai.



Lúc đầu bọn họ ở bên nhau mới nửa năm, nhưng cô và Hạ Dã Nhuận đã giữ quan hệ yêu đương suốt bốn năm.



Mặt Tập Vị Nam càng u ám, môi dường như đã nhếch thẳng lên.



Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng liếc nhìn anh một cái, thu vào ánh mắt biểu cảm lạnh nhạt của anh.



Cô đều giải thích cả rồi, anh vì sao vẫn bất động không phản ứng?



Rất lâu sau, Sắc mặt Tập Vị Nam mới trở lại bình thường.



Diệp Bạc Hâm nghe thấy giọng nói lạnh tanh của anh: "Tôi vừa đưa mấy quan chức chính trị của nước s qua đây, trong thang máy gặp được Đặng Thụy Tây, tin không tin tùy em."



Đến giải thích cũng gượng gạo như thế, Diệp Bạc Hâm biết anh vẫn còn đang giận, nếu không lúc nãy cũng sẽ không muốn ăn tươi nuốt sống cô như vậy.



Thấy anh vẻ mặt mệt nhọc, ngả người ra sau ghế, tay trái xoa xoa thái dương, khuôn mặt đỏ bừng bất thường.



Môi lại khô khan nổi lên lớp da chết màu trắng, cổ họng khàn đến mức giống như nhét đầy cát.



Tim Diệp Bạc Hâm thắt chặt lại.



Mấy ngày qua không chỉ cô hồn bay phách lạc, sợ anh cũng không ổn.



Trước khi đi không liên lạc được với cô, còn nhận được tin nhắn Tô Uyển gửi, nhìn thấy cô và Hạ Dã Nhuận đi cùng nhau, ttong lòng anh nhất định rất giày vò.



Diệp Bạc Hâm trong lòng rất áy náy.




Những người như bọn họ, sốt chỉ là bệnh nhẹ, có thể để bệnh tự khỏi là tốt nhất.



Thuốc, chỉ phá vỡ cơ năng của cơ thể, làm giảm sức để kháng của họ xuống.



Đi bệnh viện, không tránh khỏi phải truyền dịch.



Quả thực bệnh không đỡ được, thì uống hai viên hạ sốt, đợi ổn hơi chút rồi nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày thứ hai bệnh sẽ tự khỏi.



Diệp Bạc Hâm không lay chuyển được anh, cuối cùng đành thảo hiệp.



Tập Vị Nam thả lỏng người, mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại.



"Vậy em đưa anh về Hương Giang?" Diệp Bạc Hâm hỏi thăm dò.



Hương Giang ở ngoại ô, đường đi khoảng hơn một giờ lái xe, anh lại đầu óc mê man, không yên tâm để cô lái xe.



Tập Vị Nam xoa coa thái dương, "Bây giờ muộn quá rồi, đi ngự cảnh viên đi."



Diệp Bạc Hâm tay cầm chắc vô-lăng, nhìn anh một cái, gật gật đầu.



...



Sợ bên Ngự Cảnh Viên không có thuốc hạ sốt, lúc ngang qua một hiệu thuốc, Diệp Bạc Hâm muốn hỏi Tập Vị Nam một lát, nhưng phát hiện ra anh đã ngủ mất rồi, cô không nỡ gọi anh dậy, bèn dừng xe bên cạnh đường.



Nhân viên hiệu thuốc thấy có người buiwcs vào, liền hỏi: "Cô cần mua thuốc gì?"



"Thuốc hạ sốt..."



Thuốc hạ sốt có rất nhiều loại, cô tả tình trạng bệnh của Tập Vị Nam cho nhân viên hiệu thuốc, người này giúp cô lấy ra một hộp thuốc, lại lấy thêm một cây nhiệt kế, cô mới quay người rời khỏi hiệu thuốc.



Tập Vị Nam ngủ rất sâu giấc, đến cô giưũa đường duèng xe lại anh cũng không hề hay biết.



...



Một giờ sau, chiếc xe tiến vào ngự cảnh viên.



Cô dừng xe ở hầm để xe.



Ánh đèn trong hầm để xe chiếu tới, Taọa Vị Nam nheo mày, có thể đã bị ánh đèn kích thích.



Diệp Bạc Hâm nghiêng người, thay anh che ánh đèn lại.



Anh thong thả tỉnh dậy, đưa tay ấn ấn thái dương.



Nhìn thấy Diệp Bạc Hâm, liền sững lại một lát.



Ánh mắt rã rời, gần mười giấy sau mới cởi dây an toàn ra



"Đến rồi à?" anh một lúc sau mới nhớ ra mình đang ở đâu, còn chuyện vừa mới xảy ra.



Diệp Bạc Hâm hơi lúng túng, gật gật đầu.