Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 228 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Thẩm Tư Á cào cào mái tóc xoăn màu rượu vang, lau mặt, thấp thỏm lo âu nhìn cảnh vậy xung quanh một lượt, cẩn thận dè dặt mở cửa phòng, một tay đặt trên tay nắm cửa, nhoài đầu ra ngoài nhìn.



Trên hành lang, sàn nhà được trang trí bằng hoa văn tối.



Lan can xây bằng đá ngọc thạch trắng.



"Tiểu thư, cô tỉnh rồi?" người giúp việc đang cầm khăn lau lan can nhìn thấy cô, liền cung kính đứng thẳng người dậy, hơi khom người về phía cô.



Thẩm Tư Á cười ngượng nghịu, có chút ngiạ ngùng xoa xoa mái tóc dài bên tai.



Mắt lại đang quan sát tòa nhà đồ sộ này.



"Ơ... cho hỏi đây là đâu vậy?"



Thẩm Tư Á đóng cửa phòng lại, buóec chân lên sàn nhà, những đầu ngón chân xinh xắn vừa trắng vừa mềm mịn.



Biểu cảm của người giúp việc không có gì thay đổi, khuôn mặt luôn nở nụ cười.



"Sở gia."



Sở gia?



Thẩm Tư Á chân mềm đi, suýt chút ngã khụy xuống sàn.



Nói như vậy tối qua cô thực sự đã chùi nước mắt nước mũi lên người Sở Lâm, còn bị anh ta mang về nhà?



Sở Lâm sẽ không bỏ qua cho cô.



"Anh Sở đâu?" Thẩm Tư Á tim đập loạn xạ, Sở Lâm nhìn có vẻ là vô hại, nhưng với ai cũng đều rất đẻ bụng.



Lần trước cô bị Sở Lâm chỉnh một lần, bây giờ vẫn còn vết đen tâm lý.



"Thiếu gia vẫn đang ngủ."



"Thế thì tốt, thế thì tốt..." Thẩm Tư Á thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ vào ngực.



"Thế thì, cảm ơn cô nhé..."



"Không có gì ạ."



Thẩm Tư Á chạy như bay xuống lầu, nhân lúc Sở Lâm chưa ngủ dậy đi tìm cô tính sổ, cô phải nhanh chóng chuồn khỏi đây.



...



"Bịch bịch bịch..."
Sở Lâm dừng lại, sắc mặt có chút cứng đơ.



Quản gia đứng bên cạnh, "Thiếu gia, là Tập tiểu thư, cô ấy vừa nãy nhìn thấy..."



Quản gia nhìn Thẩm Tư Á một cái, "vị tiểu thư này từ trên lầu đi xuống, Tập tiểu thư hình như đã hiểu lầm quan hệ của thiếu gia và vị tiểu thư này..."



Sở Lâm cuối mắt, hạ giọng hỏi: "Cô ấy có phản ứng gì?"



Quản gia chưa mở miệng, Thẩm Tư Á liền cất lời trước, "Đúng vậy, cô ấy nhất định giận rồi, nếu không sao lại hờn dỗi nói là em gái của anh được."



Một người họ Tập, một người họ Sở, cô gái ấy vẫn luôn miệng gọi thẳng tên Sở Lâm, sao lại có thể là anh em ruột được.



"Quản gia!" Sở Lâm ném thìa canh cái rầm, giọng lạnh tanh.



Thẩm Tư Á sợ hết hồn, ngoan ngoãn câm miệng lại.



Quản gia nheo mày, đoán không ra suy nghĩ của thiếu gia, "Tập tiểu thư cô ấy... cô ấy không có phản ứng gì..."



Thẩm Tư Á đảo đôi mắt trắng dã, "sao lại có thể nói là không có phản ứng? Tôi là phụ nữ, hiểu rõ nhất tâm ý của phụ nữ, cô ấy cười càng dịu dàng, cho thấy cô ấy càng tức giận."



Sở Lâm thờ ơ nhìn Thẩm Tư Á, Thẩm Tư Á hớt miệng, "Anh nhìn tôi cũng vô dụng, lời tôi nói là sự thật, anh thích nghe hay không."



Sở Lâm "Hơ" một tiếng, nắm chặt đầu ngón tay, phát ra tiếng răn rắc, rất đáng sợ.



Thẩm Tư Á nuốt nước bọt, bỏng bét rồi, lại phô trương rồi.



Cái bệnh chết tiệt này tới lúc nào mới có thể sửa được?



"Cô ấy không giận, cô ấy chỉ là em gái của tôi, cô ấy có bạn gái rồi, hiểu chưa?"



Không khí đột nhiên trở nên loãng ra, hơi nóng bao quanh người Sở Lâm đột nhiên hạ xuống.



Thẩm Tư Á không kiềm được co rúm lại một lát.



Thẹn quá hóa giận rồi?



Không ngờ Sở Lâm sẽ đổ tội lên người một người phụ nữ, bởi vì cô gái ấy có bạn trai, vì thế Sở Lâm lùi bước rồi?



Chẳng trách cô gái ấy nhìn thấy cô xuất hiện trong Sở gia, một chút đố kị cũnh không có.



Tức giận cái gì, đều là Thẩm Tư Á tự mình nói lung tung.



Thì ra là Sở Lâm tưởng ai cũng thích mình.