Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 230 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


“Sao lại đường đột thế?” Cô khép hờ đôi mắt, đúng là có thấy bực mình, rõ ràng xin nghỉ phép, mà anh lại bị triệu về biết bao nhiêu lần.



Vừa mới khỏi ốm, giờ lại về, sức khỏe có chịu được không?



“Mới rồi Soái bộ gọi điện đến, có ít việc cần đích thân anh xử lý.” Tay anh chốc chốc nhát nhát lại vuốt lên lưng cô. Diệp Bạc Hâm thả nhẹ nhịp thở, ngỏng đầu khỏi bờ vai anh. Lúc Tập Vị Nam chau mày, cô lại áp mặt mình vào lồng ngực anh, vùi đầu thủ thỉ: “Sức khỏe của anh có chịu được không?”



Ánh mắt Tập Vị Nam ấm áp, đăm đăm nhìn xuống gò má cô.



“Yên tâm, không sao đâu.”



Diệp Bạc Hâm vòng tay ôm bờ hông săn chắc của anh, rúc vào lòng anh: “Có nguy hiểm không?”



Trong ánh mắt của Tập Vị Nam, tình ý đang dạt dào.



“Không, về báo cáo công việc với cấp trên thôi.”



Diệp Bạc Hâm nhắm mắt, bịn rịn hít hà thật sâu: “Bao giờ anh đi.”



“Nửa tiếng nữa.”



Diệp Bạc Hâm nhíu chặt mày. Từ nội đô đến nơi đóng quân vùng ngoại ô là hai giờ đồng hồ chạy xe, phần lớn đường xá đều là đường núi, địa hình hiểm trở. Bây giờ anh có lái xe được không?



Diệp Bạc Hâm sợ trên đường xảy ra việc gì, không ai biết thì phải làm sao?



“Anh tự mình lái xe?”



Tập Vị Nam hiểu cô đang lo lắng điều gì, bèn vỗ về đặt nụ hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Không, sáng nay Quý Giản Ninh về thành phố họp, lát nữa sẽ đến đón anh.”



Anh đã cân nhắc kỹ rồi, Diệp Bạc Hâm cũng không nói được gì.



Lòng vẫn bịn rịn, mà không thể nói ra.



Cô sợ mình cản đường anh. Người đàn ông này không chỉ thuộc về một mình cô, anh sinh ra vì tổ quốc, tồn tại để bảo vệ tổ quốc.



Cô không thể ích kỷ, gây trở ngại cho anh.



“Hâm Nhi, em đang giận à?” Nâng cằm cô lên, anh thở dài, hơi bẽn lẽn hỏi.



Diệp Bạc Hâm từ từ mở mắt, đôi mắt đẹp xinh phản chiếu gương mặt hoàn mỹ của anh.



“Em giận gì chứ?” Diệp Bạc Hâm nén nỗi chua chát: “Anh chú ý chăm sóc bản thân là được.”



Trước khi quen Tập Vị Nam, một mình cô cũng sống vô cùng thoải mái. Sau khi yêu anh, cô nếm đủ đắng cay ngọt bùi, dù cho sau này phần lớn thời gian anh không thể ở bên, cô cũng không đến nỗi vắng anh là không sống được.



Cô cũng có sự nghiệp của mình, có đam mê của bản thân, còn gia đình, bạn bè. Tập Vị Nam rất quan trọng với cô, song không hẳn đã là tất cả của cô. Cô không thể gửi gắm toàn bộ tinh thần ở anh.
Trong khi Thẩm Tư Á vẫn chẳng mảy may hay biết, vừa cúi đầu nghịch điện thoại, vừa đi về phía cổng nhà mình.



Cho đến khi, có người chặn đường.



Bóng hình cao lớn phủ trùm trên đỉnh đầu, hơi thở quen thuộc, áp lực khiến cô ngột ngạt.



Ngón tay cứng đờ, bờ môi cong cong liền trĩu xuống.



Cô thấy mệt, không muốn lằng nhằng với Giang Diệc Đình, nhưng vì sao anh ta cứ đeo bám không thôi?



Ánh nhìn lướt từ quần, lên thắt lưng, áo sơ mi, cà vạt...



Ánh mắt hơi khựng lại, bộ đồ trên người anh ta hơi nhàu nhĩ.



Hít thở thật sâu, cô mới mỉm cười ngẩng đầu lên, đối điện ánh mắt tóe lửa của Giang Diệc Đình.



Thấy cô vẫn cười được, Giang Diệc Đình hận không thể bẻ gẫy cổ cô.



Rõ ràng muốn buông xuôi, nhưng vì sao người phụ nữ này cứ như âm hồn, đi đâu cũng vất vưởng theo, lượn lờ trước mắt anh, khuấy động cõi lòng anh, khiến anh phải khó chịu.



Cả người anh nhếch nhác, còn cô lại tinh tươm, cười vô tư lự.



“Tối qua đi đâu?” Giang Diệc Đình tóm chặt lấy cổ tay cô, dùng lực, như chực muốn bóp vụn hòng trút bực.



Thẩm Tư Á đau nhói, mặt nhợt đi, song vẫn mỉm cười.



“Anh là gì của tôi? Quản lý hơi bị nhiều rồi đấy.”



Đợi thâu đêm, rốt cuộc chỉ đợi được câu nói mỉa mai của cô. Giang Diệc Đình tức điên lên, lại phá ra cười.



“Vừa giúp cô dọn bãi chiến trường, giờ đã giở mặt không quen à?”



Sống lưng Giang Diệc Đình gồng lên thằng tắp, khóe môi mím chặt không một độ cong, nét cằm cũng lạnh lùng khác thường.



Yết hầu hơi quặn lên.



Ánh sáng chói chang rọi vào mắt, nhức nhối đến độ căng tức cay xè.



Thẩm Tư Á phì cười, nhìn xuống cổ tay bị anh nắm đỏ ửng.



Giận thế này, cô có trêu chọc gì anh ta?



“Anh này, tôi có nhờ anh à?”