Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 233 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Sau khi lên xe, Tập Vị Nam khép mắt lại, sốt mặc dù đã hạ rồi, nhưng đầu vẫn có chút đau.



Lục Tiễn Tây đưa cho anh một số thuốc sau khi hạ sốt, sau khi uống xong cả người nặng trĩu, vẫn luôn thấy buồn ngủ.



Quý Giản Ninh vừa lái xe, vừa cẩn thận liếc mắt nhìn thần sắc của anh, thấy anh vừa lên xe đã nhắm mắt ngủ rồi, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.



“Lão đại, lúc nãy người đàn ông kia là ai vậy, anh có thể để anh ta dưới mí mắt đem chị dâu về?”



Tập Vị Nam rủ mắt, nói một tiếng, giọng nói vừa khàn đặc lại trầm thấp.



“Anh vợ.”



Ánh sáng từ trên mặt anh lướt qua, đường nét càng thêm sâu sắc mê người.



Quý Giản Ninh hơi sững lại, suýt chút nữa giẫm phanh.



Tập Vị Nam mặt không biểu tình, nhẹ nhàng ấn xuống huyệt thái dương xoa xoa, “Lái xe đi”.



Trên đoạn đường giao thông cao tốc, Quý Giản Ninh gần như theo không kịp.



Anh nuốt nuốt nước bọt, “Anh vợ? Anh vợ của anh đâu ra vậy, chị dâu chẳng phải chỉ có một em trai ruột thôi sao? Lão đại, anh ngàn vạn đừng để bị lừa, làm nghề như chúng ta, cả năm không ở nhà, đừng để có ngày nào đó trên đầu đội một chiếc mũ xanh cũng không biết.”



Tập Vị Nam lười biếng mở mắt ra, đột nhiên liếc nhìn Quý Giản Ninh một cái.



“Trên đầu cậu bây giờ không phải đội mũ xanh sao?”



Quý Giản Ninh hơi khựng lại, một lúc sau mới nhận thức ra, lão đại nói một câu trêu đùa lạnh lùng.



Anh lấy mặt mũi cười ha ha hai tiếng.



“Lão đại, anh còn có tâm trạng nói đùa sao, tôi nói thật mà.” Quý Giản Ninh gấp gáp, anh rõ ràng hơn ai hết sự tồn tại của Diệp Bạc Hâm đối với Tập Vị Nam là như thế nào.



Tập vị Nam đã từng nói, cô ấy là cứu cánh của anh.



Không có cô, cả đời này anh đều sống trong đen tối.



Tập Vị Nam không vui chau mày, “Khép miệng quạ của cậu lại.”



Anh nhẫn không được khi người khác nói xấu cô.



Cho dù là không hại tới đại thể, anh cũng tha thứ không được.



Quý Giản Ninh còn muốn nói gì đó, nhìn thấy sắc anh trầm xuống, cuối cùng chỉ buồn phiền thở dài một hơi.


“Dường như cũng đúng.” Hứa Như Sơ làm như có thật gật đầu.



“Nếu anh có lòng, còn không bằng giới thiệu một cô gái cho cậu tôi đi, ngườ hơn ba mươi tuổi rồi, còn chưa từng nói chuyện yêu đương, thật sự khiến người khác lo lắng. Cậu ấy bây giờ cả ngày ở trong quân đội, bên cạnh toàn là đàn ông, không biết chừng ngày nào đó cũng cong rồi.”



Hứa Như Sơ cười “Khúc khích”, “Này, cái này dễ nói, lát nữa tôi đi nói với Cậu.”



Diệp Bạc Hâm nhún vai, cô mới không sợ Tô Cảnh Sâm.



“Tùy anh.”



Hứa Như Sơ vui vẻ, “Tôi nói cô bây giờ có phải cậy có Tập Vị Nam chống lưng, ai cũng không sợ rồi?”



Diệp Bạc Hâm chớp mắt, bước chân dừng lại, đôi mắt dứt khoát nhìn Hứa Như Sơ.



“Hứa gia, tôi cũng rất tò mò, Tập Vị Nam lúc nãy nói gì với anh rồi? Nói ra đi, mọi người cùng vui vẻ.”



“Biến!” Hứa Như Sơ đen mặt đẩy cô ra, rảo bước về phòng an ninh kiểm vé, quay lưng với cô vẫy tay, “Đi đây, không tiễn.”



...



ở bên ngoài sân bay, chiếc Rolls-Royce vừa chạy ra vài mét đã dừng lại.



“Lạc Diêm Thành, anh làm gì vậy?” Tô Uyển cảm xúc kích động, lại có chút nghĩ mà sợ, liên tục nhìn về phía sau đầu.



Có người đuổi theo sau, cô mới thở phào một hơi.



“Lái xe, tôi phải về công ty.” Cô giương cao âm lượng, ánh mắt nhìn người tài xế nghe mệnh lệnh của Lạc Diên Thành dừng xe.



“Không được phép lái." Lạc Diêm Thành tháo xuống mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú quỷ dị, đường nét giống như trải qua được chạm khắc tinh xảo, gần năm mươi năm tuổi nhưng không có dấu vết của nếp nhăn, toàn cơ thể toát ra một hơi thở lười biếng.



Anh dựa vào sau ghế, hai tay thỏa mái gối ra sau đầu, nghiêng đầu nhìn đôi mắt oán giận của Tô Uyển.



“Đi vội như vậy, trốn tránh ai sao?”



Từ sân bay đi ra, bước chân của cô luôn vội vàng, sắc mặt có chút căng thẳng, dường như sợ ai nhìn thấy.



Sợ bị những tay săn ảnh chụp lén, cùng anh lên tiêu đề của giải trí sao? Không thể nào, lúc trước cùng đi ra với anh nhiều lần như vậy, cũng không thấy cô thất thái qua, vậy lúc nãy gặp người cô không muốn gặp phải, hoặc là nói, sợ bị nhìn thấy ở cùng Lạc Diêm Thành anh.



Tô Uyển hít một hơi sâu, ngón tay ấn vào trong ghế, "Lạc Diêm Thành, anh chơi đủ chưa vậy?”



Vì sao có thể trêu chọc tới loại ác quỷ này?



Lạc Diêm Thành chính là một tên biến thái, đồ thần kinh.