Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 251 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


"Mẹ..." Diệp Bạc Hâm thấp thỏm không yên đứng trước mặt Tô Uyển, không tình không nguyện gọi một tiếng.



Trở ngại sự có mặt của Tô Nhuệ Dương, Tô Uyển không bộc phát bão tố, hai tay buông thõng bên người mạnh mẽ nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm.



"Chào dì." Tập Vị Nam khóa lại cửa xe, đứng bên cạnh Diệp Bạc Hâm.



Tô Uyển cười lạnh, "Tập thiếu gia, một tiếng dì này, tôi nhận không nổi."



Diệp Bạc Hâm hơi chấn động, cô không ngờ rằng Tô Uyển trực tiếp trở mặt, ông ngoại còn ở đây mà?



Ngón tay hơi cuộn lại, Diệp Bạc Hâm không cam lòng cắn môi dưới, tâm trạng bình tĩnh trong phút chốc gợn sóng.



Tô Nhuệ Dương cảm nhận được không khí không đúng, quay đầu hỏi Tô Uyển, "Tiểu Uyển, bọn con gặp nhau rồi?"



Tô Uyển cắn răng, chằm chằm trừng mắt nhìn Tập Vị Nam, giọng nói từ trong cổ nghến ra, "Quen biết, nhị thiếu gia Tập gia."



"Mẹ!" Sắc mặt Diệp Bạc Hâm hơi biến, hôm nay cô có ý giấu đi gia thế của Tập Vị Nam, nếu như cô bây giờ vạch trần, ông ngoại sẽ nghĩ thế nào?



Ánh mắt Tập Vị Nam hơi động, sắc mặt vẫn như cũ lạnh nhạt, lo âu nắm chặt tay của Diệp Bạc Hâm.



Bầu không khí gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, Tô Nhuệ Dương nhìn ba người trước mặt, không có truy cứu tới cùng.



"Quen biết thì tốt, đừng đứng bên ngoài nữa, đều vào trong cả đi. Lát nữa ai cũng không được phép đi, đều ở lại cùng ăn cơm với lão đầu ta."



Tô Uyển sắc mặt biến đổi liên tục, chau mày, "Ba..."



"Lão Dư, từ trong giỏ đem con cá hôm nay câu được ra, một lát nữa kêu nhà bếp làm mấy món mà nha đầu này thích ăn." Tô Nhuệ Dương quay người dặn dò Dư quản gia.



Dư quản gia dạ một tiếng, đi mở giỏ cá ra.



Tập Vị Nam tay nắm tay.



Tô Uyển nghiến răng, trừng mắt nhìn Diệp Bạc Hâm một cái, cùng đi vào.



...



" Ba đừng tin lời nha đầu Bạc Hâm, con bé đều là náo loạn mù quáng, nó hiểu cái gì a... "Tô Uyển ở bên cạnh Tô Nhuệ Dương đảo đi đảo lại, Tô Nhuệ Dương bị cô làm loạn đến có chút đau đầu.



"Được rồi, trong lòng ta có tính toán..." Tô Nhuệ Dương nhận lấy nước từ người làm đưa qua, nhuận nhuận giọng.



" Nhưng mà..." Tô Uyển vẫn không can tâm, không thể không thừa nhận, Tập Vị Nam quá biết lấy lòng người, ngay cả ba cô lăn lộn trên thương trường hơn ba mươi năm rồi cũng bị anh thu phục rồi.



Diệp Bạc Hâm theo sau Tập Vị Nam bước vào, Tô Nhuệ Dương vẫy tay cắt ngang Tô Uyển.



"Vị Nam, tới đánh cờ vây với ta một lúc."



Diệp Bạc Hâm và Tập Vị Nam đôi mắt nhìn nhau một cái.




Lương Thanh Trạch cho người khác cảm thấy rất sạch sẽ, nhưng Diệp Bạc Hâm lại biết, người có thể ngồi vị trí tổng tài của Trác Nam, sẽ không giống cảm giác mà anh đem tới cho người khác một dòng vô hại.



Cô có ý kéo xa khoảng cách với anh.



Lương Thanh Trạch nhìn ra, trầm mặc nhìn cô.



Một chiếc xe dừng lại bên cạnh Lương Thanh Trạch, một người đàn ông mở cửa xe ra, cung kính đứng trước mặt Lương Thanh Trạch, "Tổng tài."



Lương Thanh Trạch cười nhạt, "Diệp tiểu thư, cần tôi tiễn cô một đoạn không?"



Diệp Bạc Hâm vén tóc bị gió thổi ra sau tai, lắc đầu, "Không cần đâu, tôi đang đợi người."



Tập Vị Nam rất nhanh liền quay lại, Diệp Bạc Hâm trong lòng áy náy, vừa định muốn xin lỗi, nhưng phát hiện ánh mắt Tập Vị Nam sắc bén, khuôn mặt căng thẳng, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, hô hấp cũng bỗng nhiên nặng nề, một luồng tàn ác xẹt qua trong mắt, rất nhanh, Diệp Bạc Hâm lại vẫn là bị tóm lấy.



Lời xin lỗi tới miệng lại nuốt vào trong, nghi ngờ thuận theo ánh mắt của anh nhìn theo.



Ngoài dòng xe, không có gì đặc biệt cả.



"Làm sao vậy?" Diệp Bạc Hâm cầm lấy bàn tay đang siết chặt thành nắm đấm của anh, phát hiện tay anh lạnh băng thấu xương, bây giờ không lạnh, tay anh vì sao lại lạnh như vậy?



Tập Vị Nam thu lại ánh mắt, đồng tử nhìn chằm chằm cô.



Lấy kem trên tay đưa cho cô, "Nhanh ăn đi, lát nữa sẽ tan mất."



Diệp Bạc Hâm hơi sững, trong tay bị đồ làm lạnh, cô cúi đầu, kem...



Vì vậy, anh lúc nãy đặc biệt dừng xe, chính là đi mua kem cho cô?



Lúc cô tâm trạng không tốt, thích anh kem, cô không có nói với anh, là mấy năm trước, lúc bọn họ ở bên nhau, anh còn nhớ sao?



Vành mắt hơi nóng, Diệp Bạc Hâm cắn một miếng, nùi vị ngọt ngọt tan ra trên đầu lưỡi, ngọt đến trong lòng.



Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nghi ngờ, "Em biết Lương Thanh Trạch?"



" Ừm, anh cũng biết anh ta?" nhưng lại phát hiện sắc mặt anh biến trắng, Diệp Bạc Hâm bị dọa giật mình, "Anh làm sao vậy? Đừng dọa em."



" Lương Thanh Trạch!" Tập Vị Nam nghiến răng nghiến lợi. Hận không thể xé xác anh ra, sắc mặt âm trầm đến cực điểm khủng bố dọa người.



Tập Vị Nam nắm chặt cánh tay Diệp Bạc Hâm, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, cô từ trong mắt anh nhìn thấy thứ tương tự hốt hoảng.



"Em quen anh ta từ lúc nào?"



Diệp Bạc Hâm một bụng đầy nghi ngờ, anh như vậy, là cùng Lương Thanh Trạch có thù sao?



Diệp Bạc Hâm không có giấu giếm, một năm một mười nói ra hai lần gặp Lương Thanh Trạch.