Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 261 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Lạc Ngạn Trình nhìn điệu bộ nhớ người ra của cô, quả thực lúc cùng với Diệp Thiên Dịch nhìn thấy ông ta, biểu cảm trên gương mặt hai người giống hệt nhau, quả xứng đáng là chị em ruột.



Lạc Ngạn Trình bật cười, tiện tay quăng khẩu trang ra sau, người quản lý tay chân lúng túng nhận lấy, đôi mắt thận trọng xem xét xung quanh, sợ đột nhiên xuất hiện đám cẩu phóng viên.



Lạc Ngạn Trình một tay đút vào túi, ngón tay gõ trên trán Diệp Bạc Hâm, cười nham hiểm lại khôi ngô tuấn tú, "sao lại ngơ ra rồi?"



Diệp Bạc Hâm che trán lại, vẻ mặt khó hiểu.



Cô và ông ta rất thân sao? Đến quen biết đều không quen biết đàng hoàng, ông ta vì sao xem ra không có chút lên mặt nào?



Lúc này, Diệp Thiên Dịch ghé sát tai cô nói nhỏ: "Chị, chính là ông ấy đã đưa mẹ tới bệnh viện, tiền viện phí cũng là ông ấy đóng..."



Diệp Bạc Hâm chau mày, nhớ ra lúc trước tiễn Hứa Như Sơ ra sân bay, Hứa Như Sơ nói nhìn thấy mẹ cô đi cùng Lạc Ngạn Đình, cô nghĩ rằng Hứa Như Sơ đang nói đùa, lẽ nào mẹ cô và Lạc Ngạn Đình quen biết nhau?



Diệp Bạc Hâm rất nhanh đã thu những suy nghĩ lại, nghi ngờ nhìn tờ biên lai thu tiền trong tay ông ta, "Ngài... Lạc quen biết mẹ tôi sao?"



Lạc Ngạn Đình vừa xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, vừa làm vẻ như có thật, gật đầu, "Không chỉ là quen biết..."



"Tôi nói ông Lạc, ông có thể đeo khẩu trang vào không? Ông đeo bộ mặt này đi rêu rao khắp nơi, một lúc bị người khác nhận ra, truyền thông chú ý đến thì phải làm sao?" Người quản lý gấp gáp ngắt lời ông ta, chỉ thiếu chút nữa quát ông ta tiểu tổ tông rồi, nhưng mà tuổi tác của Lạc Ngạn Đình vẫn lớn hơn anh ta.



"Aizzzz, tôi nói anh có phiền không? Suốt ngày nhắc mãi, lỗ tai đều sắp chai hết cả rồi." Lạc Ngạn Trình vẻ mặt sốt ruột, trừng mắt nhìn ông ta một cái, bực mình đeo khẩu trang lại, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa nham hiểm mà thôi.



Diệp Thiên Dịch khóe miệng hơi chếch lên, quả nhiên là nhân vật cao cấp vua điện ảnh, tính cách không tốt đến thế.



"Nghe nói là Ngài Lạc đưa mẹ tôi vào viện, ngài Lạc có thể nói với tôi, vì sao mẹ tôi uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày không?" đợi ông ta đeo khẩu trang vào, đôi mắt vô ý ngước lên, nhìn bóng đèn đỏ trên phòng cấp cứu, Diệp Bạc Hâm mới mở miệng hỏi.



Ánh mắt Lạc Ngạn Trình lướt xuống người cô, khẩu trang che đi khuôn mặt, nhìn không ra biểu cảm của ông ta, nhưng đôi mắt bỗng lạnh đi rất nhiều, "Buổi tối trong bữa tiệc với các nhà đầu tư bị rót rượu liên tục, quả thực là không cần mạng nữa rồi, rõ ràng biết dạ dày của mình không tốt còn dám tới không từ chối.



Lạc Ngạn Trình lạnh lùng hừ một tiếng, không biết có phải Diệp Bạc Hâm cảm nhận sai rồi hay không, luôn cảm thấy ngữ khí của Lạc Ngạn Đình rất kì quái, hình như là thất vọng, lại hình như là châm biếm...



Cô mặc dù không quen với bạn bè trên thương trường của Tô Uyển, nhưng những người bạn trong cuộc sống của bà ấy, cô căn bản đều đã gặp qua, Lạc Ngạn Đình từ lúc nào trở nên thân với Tô Uyển đến thế, cô vì sao một chút cũng không nhận ra.



"Chị, đèn tắt rồi..." Diệp Thiên Dịch đụng vào Diệp Bạc Hâm, lập tức đi về phía cửa phòng cấp cứu.



Cửa mở, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra ngoài, cởi găng tay phẫu thuật nhuốm máu ra vứt vào thùng rác bên cạnh, sau đó kéo khẩu trang xuống.
Rất lâu, Tô Uyển mới mở miệng, "rời xa cậu ta đi."



Diệp Bạc Hâm sững người, tay run rẩy, dao gọt trái cây cắt vào đầu ngón tay, những giọt máu tươi rỉ ra, nhuốm đỏ đĩa táo, nhiễu trên thân dao.



Diệp Bạc Hâm hình như không cảm thấy đau, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lạnh lùng rút một tờ khăn giấy chặn đầu vết thương lại.



Cô không có phản ứng kích động, chỉ là nhìn chằm chằm nhìn những bông hoa bách hợp xinh đẹp trên bệ cửa sổ, cổ họng rất đau, giống như bị gao găm vào vậy.



"Được, con... sẽ suy nghĩ lại... "Cô khổ sở gật đầu.



Tô Uyển sững sờ, bà ấy vốn dĩ tùy miệng nói ra, rốt cuộc Diệp Bạc Hâm trước kia kiên quyết như vậy, bà ấy suýt chút nữa đã dao động rồi, không ngờ cô bây giờ lại chấp nhận.



Mặc dù nói là suy nghĩ lại, nhưng cũng đã bắt đầu dao động, không phải sao?



"Con không lừa mẹ đấy chứ?" Tô Uyển quay đầu lại, nhìn cô hoài nghi.



Diệp Bạc Hâm rũ tay xuống, máu vẫn đang chảy không ngừng, nhỏ giọt xuống nền.



Diệp Bạc Hâm cuối mắt, lặng lẽ nhìn, chốc lát hạ giọng cười, "Con lừa mẹ làm gì?"



Tô Uyển nghẹn ngào, cảm giác đôi mắt cô quá đau buồn, bà ấy không nỡ trách mắng, cuối cùng cắn răng nói: "Hy vọng con nói được làm được."



"Dạ." Diệp Bạc Hâm lạnh lùng gật đầu.



Tô Uyển chau mày, mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao cô đột nhiên mất hết kiên trì rồi?



Nếu không phải là đau khổ đến cực điểm, với tính cách của cô, không thể đột nhiên lại đổi ý.



Tô Uyển nằm một lát, mơ hồ ngủ thiếp đi.



Diệp Bạc Hâm tay chân lạnh ngắt, đến khi Diệp Thiên Dịch tiến vào, thấy máu nhiễu dưới sàn, ngón tay cô vẫn đang rit máu, lậ tức kinh ngạc kêu lên.



"Chị, chị làm gì đấy?" Diệp Thiên Dịch giúp cô cầm ngón tay lại, kéo cô đứng dậy, "Đi, đi tìm y tá băng vết thương lại."