Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 279 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


“Em khóc à?” Tập Vị Nam nghe tim quặn lại, nhìn cô dưới ánh đèn. Thấy ánh mắt cô luống cuống lảng tránh, khóe mắt hoe đỏ. Ngón tay anh giữ cằm, xoay mặt cô lại. Ánh mắt đăm đăm nhìn gương mặt cô từng li từng tí.



Diệp Bạc Hâm biết anh có tâm hồn nhạy cảm, bèn xoa khóe mắt: “Rõ thế cơ à?”



Cô cười khẽ, theo thế ngả vào vòm ngực anh. Cảm giác buồn bã đến ngột ngạt mới rồi, lúc này cũng dần tan biến: “Ừm, em vừa có khóc. Mẹ đồng ý không cấm đoán hai đứa nữa, em mừng lắm.”



Nếu tin cô, thì anh đã không là Tập Vị Nam. Rơi nước mắt vì buồn và rơi nước mắt vì vui, khác nhau hoàn toàn. Tâm trạng ủ dột, là người kề vai áp má bên cô, làm sao anh có thể không cảm nhận được?



“Thế à?” Giọng anh nhỏ nhẹ, không nghe được cảm xúc bên trong. Ở một góc cô không nhìn thấy, vầng trán khôi ngô sáng sủa lạnh nhạt đi mấy phần: “Em nói gì với mẹ, sao mẹ bỗng nhiên lại đồng ý?”



Là một người me, lo lắng con mình tổn thương, ngăn cản con mình ở bên một phần tử nguy hiểm, là điều hoàn toàn đúng đắn. Tập Vị Nam cũng chả phải mù quáng, cũng không hẳn là không hiểu, nhưng trên phương diện tình cảm, anh không thể nào buông tay. Nếu có thể nhẹ nhàng buông bỏ, hà tất đến nỗi đau khổ quằn quại suốt từng ấy năm ròng?



Sự tổn thương anh mang đến cho cô mãi mãi không thể nào bù đắp. Tô Uyển kịch liệt phản đối hai người, cũng là hành động phản ứng bình thường của một người mẹ. Nhưng vì sao đột nhiên bà lại đổi ý, chỉ bằng mấy câu nói của Diệp Bạc Hâm đã khiến bà gỡ bỏ định kiến trong lòng?



“Em bộc bạch toàn bộ với mẹ, nói là em không lấy ai ngoài anh.” Diệp Bạc Hâm nửa đùa nửa thật. Nới lỏng vòng tay quanh hông anh, kéo anh ra ngoài: “Xong rồi, cơm tối có rồi, mẹ bảo em lên gọi anh xuống ăn cơm, đừng để mẹ chờ lâu.”



Tập Vị Nam bình thản nhìn cô, khẽ cười, ánh mắt đượm yêu chiều và bằng lòng với vô điều kiện.



...



Tô Uyển đứng trước vách kính cửa sổ gọi điện, giọng nhỏ nhẹ nói gì đó, nghe tiếng bước chân đằng sau, bà liền cúp máy, quay lại.



“Mẹ.” Diệp Bạc Hâm bất giác buông tay Tập Vị Nam, tiến lên ôm cánh tay bà.



“Mẹ.” Tập Vị Nam cũng khẽ gật đầu, giọng trầm trầm.



“Ừ.” Tô Uyển liếc nhìn anh, lạnh nhạt bước ra phòng ăn.



Lòng bà không nén được thở than, khí chất đĩnh đạc của chàng trai trẻ khiến người khác phải ngột ngạt, dù anh ta đã hạ mình trước mặt bậc bề trên, nhưng vẻ quý phái bẩm sinh và cả một phần từ hoàn cảnh gia đình quý tộc vẫn phát ra từ tận bên trong con người, không thể phớt lờ.


“Cái gì cơ?” Giang Nhan bàng hoàng thốt lên, khiến mọi người phải để ý. Các thành viên đang rôm rả bàn tàn trong phòng khách đều đồng loạt đổ dồn cái nhìn về phía bà.



“Làm sao thế?” Chồng bà, Tập Hoa Minh nhăn mày, ông là nhân vật tiếng tăm trong ngành di truyền học, tính tình nho nhã, khác hẳn với hai đứa con trai lạnh như băng, nhưng cũng bởi quá đam mê sự nghiệp mà quên bẵng cảm nhận của người vợ. Trong mấy người con cái, ông là người hiếu thảo nghe lời nhất. Ông tôn trọng mẹ mình, nên năm xưa khi Tập Vị Nam nói mãi không thay đổi, mẹ ông gạch tên thằng bé khỏi gia phả, ông cũng không dám lên tiếng phản đối.



“Không có gì.” Giang Nhan áy náy cười với mọi người, rồi thì thào hỏi: “Khởi Nhu, cháu nói A Nam đăng ký kết hôn rồi? Làm sao có thể? Chuyện từ bao giờ?”



Nếu đúng thật như thế, thì chuyện này lớn rồi.



Chuyện lấy vợ trọng đại như thế mà không bàn với người lớn một câu. Bà cụ lại vốn có thành kiến với nó, giờ rùm beng lên, không biết bà cụ nghĩ thế nào. Chỉ sợ bà lại sử dụng biện pháp như với bạn gái của chú Hai năm xưa, giận lây sang gia đình cô gái ấy, sống chết phải chia uyên rẽ thúy bằng được, khiến cốt nhục của chú Hai bây giờ vẫn lưu lạc bên ngoài.



Tập Khởi Nhu thấy sắc mặt bà nghiêm nghị, thì giật nảy mình: “Anh... anh Hai chính miệng nói... hôm qua... chuyện lúc nào... cháu không biết...”



Đầu Giang Nhan đau như búa bổ. Thằng lỏi con bây giờ không sợ trời, cũng chẳng sợ đất. Bà cụ mà muốn làm gì sau lưng nó, liệu nó có trở tay kịp không?



Lúc ấy, nó không phải chỉ chở che cho một cô gái, mà là cả gia đình, bao gồm sản nghiệp của nhà họ Tô, bạn bè thân thích của nhà họ Tô...



Nó lấy tự tin ở đâu ra mà đòi bảo vệ cà một dòng họ? Nó tưởng bà cụ già rồi, không đủ sức can thiệp vào chuyện của con cháu ư?



“Mẹ, mẹ không phải lo, A Nam tự biết tự sức mình.” Tập Vị Cận bước đến.



“Chuyện này con cũng biết?” Giang Nhan trợn tròn mắt, bảo bà không lo kiểu gì, chuyện tày đình thế này mà dám giấu cả bà.



“Vâng, A Nam vừa về đã nói với con rồi.” Giọng Tập Vị Cận thản nhiên. Anh đã lường trước chuyện này sớm muộn cũng bại lộ, chỉ không ngờ lại do chính miệng A Nam nói. Nó biết anh trai sẽ đứng về phía mình, nên mới dám tự tung tự tác như thế?



“Con... à giỏi, hai đứa mày... ôi tôi tức chết mất...” Giang Nhan ôm ngực, hổn hển thở, tay trỏ vào trán Tập Vị Cận: “Hóa ra các anh đều biết, chỉ giấu mỗi mình tôi.”



“Mẹ, thì bởi không muốn mẹ lo lắng, nên mới giấu mẹ. Bà mà biết mẹ cũng hùa với bọn con, giấu giếm bà, thì lúc ấy lại giân lây cả mẹ.”



“Vớ vẩn!” Giang Nhan quát khẽ, sự việc làm sao lại ra nông nỗi này: “Con nói xem, bây giờ phải thế nào? Hả? Bày ra một bãi chiến trường, còn mình thì chuồn mất tăm. Bà cụ lát nữa không biết sẽ giận cỡ nào.”