Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 285 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Sở Lâm nghĩ rằng anh sẽ nổi giận, nhưng ngược lại hoàn toàn không hề, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, hình như những điều này đều nằm trong dự đóan của anh.



Trừ khi...



"Anh Nam, lẽ nào anh đều đã biết cả?" Sở Lâm hơi ngạc nhiên, nếu như còn có thể nhịn như thế, anh ấy rốt cuộc đã chìm sâu nhường nào rồi?



"Sở Lâm, trong mắt của cậu, Tập Vị Nam tôi là một người như thế nào?" Tập Vị Nam cất lời.



Sở Lâm sững người, do dự đối diện với ánh mắt của anh, anh là người như thế nào và vấn đề đang được nói đến có liên quan với nhau sao? Anh chuyển đề tài quá nhanh, Sở Lâm có chút không hoàn hồn kịp.



Thấy anh không có ý nói đùa, Sở Lâm nghĩ ngợi, rồi nói: "Lí trí, bình tĩnh, trưởng thành thận trọng, lo xa nghĩ rộng, bày mưu lập kế, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh, chỉ cần có Tập Vị Nam anh ở đây, tất cả khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng. Đối với người ngoài anh rất lạnh lùng, nhưng người thân quen với anh đều biết, anh rất hay bao che khuyết điểm, có thể vì người minh quan tâm mà hy sinh tất cả, dù cho là tính mạng, nếu không, lúc đầu anh cũng sẽ không thay bọn em nhận tội, bây giờ anh lại là một quân nhân, dùng mạng sống bảo vệ an ninh xã hội. Anh giống như mặt trời chói lóa nhất trên bầu trời, mà bọn em chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng..."



"Vậy bây giờ thì sao? Tôi của tối nay, cậu lại đánh giá thế nào?" Tập Vị Nam cười nhẹ, đột nhiên ngắt lời anh ta, rõ ràng trong đáy mắt ẩn chứa nụ cười, nhưng vẫn khiến anh ta cảm thấy áp lực nặng nề.



Sở Lâm cổ họng nghẹn ứ, hơi chau mày, "Nói thật thì, nam Nam, em trước giờ chưa từng thấy anh như thế này, nói sao nhỉ? À... anh khi trước khiến người khác cảm thấy không thể bám víu vào, mặc dù mấy huynh đệ bọn em và anh tình nghĩa rất sâu đậm, cũng rất khó đoán anh đang nghĩ gì, tất cả cảm xúc của anh trước giờ không biểu lộ ra ngoài, nhưng anh của tối hôm nay, trong mắt toàn là người phụ nữ đó, có người tình điệu rất nhiều, không phải nói anh thế này không tốt, làm anh em với nhau, nhìn thấy anh lập gia đình, có người thành tâm thành ý quan tâm anh, bọn em đương nhiên phải vui mừng thay anh..."



"Nhưng mà anh Nam, nếu như là một người phụ nữ gia thế thanh bạch, xứng với anh, anh em đương nhiên sẽ giúp đỡ đắc lực..."



"Bình tĩnh? Lý trí?" Tập Vị Nam nhếch môi, ánh mắt lạnh tanh khiến người khác run sợ, "Sở Lâm, gặp được cô ấy tôi bình tĩnh không nổi, cả đời này tôi không thể thiếu cô ấy, cậu hiểu chưa? Sáu năm, tôi và cô ấy quen biết sáu năm rồi, cô ấy là người như thế nào, tôi rõ hơn bất cứ ai hết! Sáu năm là khái niệm gì? Đủ khiến một người nhìn ra rồi, nếu có thể bỏ cũng đã bỏ từ sớm rồi. Giữa tôi và cô ấy không đơn giản như cậu nghĩ, sống chết đều trải qua rồi, lẽ nào tôi đến một chút tin tưởng cô ấy cũng không có? Dựa vào một câu của cậu đã đi nghi ngờ cô ấy?"



Nói tới người trong lòng, ánh mắt anh từ từ trở nên dịu dàng, cảm giác đè nặng trên người cũng tan ra không ít, nụ cười ở khóe miệng đặc biệt ấm áp khiến người khác say đắm, "Không sai, trước kia chưa gặp cô ấy, tôi trước giờ không ngờ rằng mình có một ngày sẽ yêu một người phụ nữ đến thế, không có quan hệ huyết thống, nhưng cứ khiến tất cả sức chú ý đều đặt trên cô ấy, thấy cô ấy buồn sẽ đau lòng, thấy cô ấy cười mình cũng sẽ cười theo, tôi muốn làm cô ấy vui vẻ, khiến cô ấy hạnh phúc trong lòng tôi."



"Có cô ấy rồi, tôi phát hiện mạng sống của mình đã có ý nghĩa, trước kia không ngừng theo đuổi sự kích động, không sợ chết, nhưng bây giờ, tôi lại biết sợ chết, tôi sợ tôi chết rồi cô ấy phải làm sao? Chỉ cần nghĩ tới sau này cô ấy sẽ thuộc về người đàn ông khác, tất cả giọng nói tiếng cười đều là người đàn ông khác mang đến cho cô ấy, chỉ mới nghĩ tới thôi tôi đã ghen ghét tới phát điên rồi."
"Là ý gì?" Diệp Bạc Hâm vốn dĩ định rời đi, vừa nghe thấy vậy, liền dừng bước lại.



Lục Tiễn Tây sẽ không nhàm chán như thế, tìm cô xuống lầu chỉ để nói mấy lời không hiểu ra sao cả.



Con ngươi đen nhánh của Lục Tiễn Tây hoài nghi nhìn mặt Diệp Bạc Hâm, hình như là đang xem xét gì đó, một lúc lâu mới chau mày hỏi: "Cô trả lời tôi trước, có phải cô đã hồi phục trí nhớ rồi không?"



Diệp Bạc Hâm khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, cô lhông ngờ đến chuyện cô mất trí nhớ Lục Tiễn Tây cũng biết.



"Sao anh lại biết?" Cô cảnh giác nhìn anh ta.



"Cô là hỏi cái nào? Làm sao biết được cô từng mất trí nhớ, hay là làm sao biết được cô hồi phục trí nhớ?" Ánh mắt Lục Tiễn Tây từ đầu đến cuối đều không rời khỏi cô, sự kinh ngạc trên gương mặt cô cũng bị anh ta nhìn ra, không cần cô thừa nhận, một chút phán đoán cũng đã đoán ra được.



"Đều hỏi."Diệp Bạc Hâm gằng từng chữ, nghe rõ cả tiếng nghiến răng.



"Vấn đề thứ nhất, là Nam nói, cái thứ hai... "Lục Tiễn Tây dừng lại một chút, nheo mắt, "Là tôi tự đoán..."



"Không thể nào!" Diệp Bạc Hâm lập tức phủ nhận, Tập Vị Nam tuyệt đối sẽ không đem chuyện của mình đi ba hoa với người khác, cho dù là người thân cận nhất, anh cũng sẽ không dễ dàng nói ra, trừ khi là có vấn đề gì đó khiến anh không nói không được.



Đối với sự tín nhiệm mù quáng của cô, Lục Tiễn Tây chỉ cười nhạt, "Diệp tiểu thư, đây chính là điều tôi muốn tìm cô để nói. Cô chỉ biết tôi là bác sĩ, nhưng cô có biết tôi là bác sĩ của phòng nào không?"



Thấy cô lắc đầu, Lục Tiễn Tây thu lại nụ cười, "Khoa tâm lý, Nam ngoài là bạn của tôi, còn là bệnh nhân của tôi, tôi... Lục Tiễn Tây là bác sĩ điều trị tâm lý của Nam... nói như vậy, Diệp tiểu thư hiểu vì sao Nam nói hết chuyện của cậu ấy cho tôi rồi chứ? Từ mấy lần tôi gặp cô, biểu cảm và thái độ của cô đều dứt khoát không giống nhau, tôi có thể từ lời nói và biểu cảm của một người mà phân tích ra nội tâm của cô ấy, vì thế Diệp tiểu thư đã hiểu vì sao tôi có thể đoán ra cô đã hồi phục trí nhớ rồi chớ?"