Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 289 :

Ngày đăng: 12:24 19/04/20


Tập Vị Nam lập tức sầm mặt, đanh giọng quát: “Sở Lâm! Đừng quá đáng!”



Có mấy ly rượu, mà làm như Diệp Bạc Hâm cô kém cỏi lắm không bằng, cô không cần Tập Vị Nam đỡ hộ mình. Nói dễ nghe thì Tập Vị Nam thương vợ. Nói khó nghe thì Diệp Bạc Hâm bất tài vô dụng, trên bàn rượu đến thể diện của chồng cũng không biết đường vun vén, chỉ giỏi núp sau lưng đàn ông.



“Nam, anh quên ông ngoại em có trại rượu à? Từ bé em và cậu đã thậm thụt uống trộm rượu trong hũ, tửu lượng cũng tạm được.” Diệp Bạc Hâm cười vô tư, nhoài người trên vai Tập Vị Nam, thì thầm nói. Hơi thở mang hương rượu vấn vít quanh chóp mũi anh: “Vả lại, nếu em say, còn có anh cơ mà?”



Cô tin anh, giọng nói dịu nhỉu, nũng nịu. Bởi có anh ở đây, nên cô mới yên tâm uống say. Tập Vị Nam không còn gì để nói, sắc mặt cũng dần dịu xuống.



Diệp Bạc Hâm khẽ cười, ngả vào lòng anh, lại nâng ly rượu lên.



Một ly, hai ly, ba ly...



Diệp Bạc Hâm không từ chối, uống đến cùng với Sở Lâm. Cả quá trình, Tập Vị Nam nhíu chặt mày, mấy lần toan ngăn lại, mà bị cô né tránh gạt đi.



Sở Lâm say bí tỉ, hai má đỏ gay, thần sắc đã có phần lờ đỡ, hai chân bủn rủn, nằm mọp xuống bàn, mồm vẫn lẩm bẩm “Không xong rồi”. Ly rượu nằm kềnh ở bên. Tập Khởi Nhu bỉ bai đá vào chân anh ta, lấy khăn ăn lau rượu đổ trên mặt bàn.



“Còn ai muốn uống không?” Trên gương mặt Diệp Bạc Hâm chưa có vẻ say. Nụ cười êm ái khác thường. Cô đong đưa chất rượu màu hổ phách trong ly.



Tập Vị Nam hoang mang nhìn người phụ nữ đang dựa vào lòng mình. Uống cạn bốn ly whiskey, mà người vẫn tỉnh táo. Tửu lượng của cô có phần tốt quá thì phải? Năm xưa, lúc uống găng nhất, thì anh cũng chỉ bốn ly to whiskey là gục bất tỉnh nhân sự.



Mọi người nhìn cô với con mắt khác hẳn. Quý Giản Ninh vốn đứng bên theo dõi sự tình, tưởng cô chỉ đang cố gắng kiếm chút sĩ diện cho đại ca, không ngờ cả lũ đã quá khinh thường cô nàng.



“Để em.” Tần Yến Đường đứng dậy, gạt tay bạn gái ra, rót một ly rượu đầy đưa đến trước mặt Diệp Bạc Hâm.



Cô khiêu khích công khai thế này, mấy gã đàn ông đứng bên thấy anh em của mình bị hạ knock-out bởi một người phụ nữ, truyền ra ngoài thì còn gì là sĩ diện?



Whiskey là rượu mạnh, Sở Lâm gục rồi, xem cô còn trụ được bao lâu?



Tập Vị Nam rót cho cô một cốc nước quả, Diệp Bạc Hâm nâng lên, uống một hơi hết sạch, gột bớt hơi rượu trong miệng.



“Khó chịu không?” Tập Vị Nam vuốt lưng cô, ánh mắt đầy ắp thương yêu.



“Không sao...” Diệp Bạc Hâm khoát tay: “Say rồi còn có anh mà?”



Tối nay, Diệp Bạc Hâm uống khá nhiều. Dù tửu lượng tốt mấy cũng không địch được bốn gã đàn ông luân phiên chúc rượu.
May mà Tập Vị Nam khoác áo cho cô, cản được làn gió se lạnh ập tới. Diệp Bạc Hâm nhíu mày lại, cơ thể trong vòng tay anh khẽ cựa quậy, càng cố gắng xích lại gần nguồn ấm là anh.



...



Trên đường, xe chạy êm ru, sợ Diệp Bạc Hâm bị tròng trành, xóc nảy.



Diệp Bạc Hâm nhoài trên cửa sổ, gió phất phơ những sợi tóc cô. Cô nhắm mắt, đầu tỉnh táo hơn nhiều.



Về đến căn hộ, Diệp Bạc Hâm buồn ngủ đến nỗi chẳng màng cựa quậy ngón tay, uể oải nằm mọp trên đùi anh.



“Sau này không được uống nhiều như thế nữa nhé.” Tập Vị Nam nhíu mày, ngón tay day nhẹ trên thái dương cô.



“Ừm...” Diệp Bạc Hâm díp mắt, không mở ra nổi, đầu mơ mơ màng màng.



“Anh đi nấu ít canh giải rượu, em ngoan ngoãn nằm đây, đừng đi lung tung...” Tập Vị Nam lại nhấc đầu cô, đặt xuống ghế sô-pha. Rồi đứng dậy... lấy một tấm chăn mỏng bên cạnh đắp lên người Diệp Bạc Hâm...



Cô nghe trên đỉnh đầu có tiếng thở nhẹ, đầu được di chuyển, bước chân vang lên bên tai, xa dần...



Không biết bao lâu sau, cơ thể lại được đỡ dậy, môi chạm vào thứ chất lỏng âm ấm.



“Nào, uống ít canh giải rượu cho thoải mái...”



Mê man nằm một lúc, cũng đỡ buồn ngủ.



Diệp Bạc Hâm mở mắt, thấy mình nằm gọn trong lòng anh. Anh đang bưng bát canh, nhíu mày nhìn cô.



Uống canh giải rượu, dạ dày êm hẳn, cảm giác nóng nực cũng bớt đi nhiều.



“Thoải mái rồi.” Diệp Bạc Hâm vò tóc, hai chân bước xuống đất. Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tỏa, cô rùng mình. Mới rồi được bế vào nhà, dép đi trong nhà chưa kịp xỏ. Anh nắm bàn chân của cô, cởi giầy ném sang một bên.



Nhìn quanh, cô rướn chân khều đôi dép, bị anh đỡ lấy vai: “Em muốn đi đâu?”



“Đi tắm, trên người toàn mùi rượu, hôi rình, lại khó chịu.” Diệp Bạc Hâm lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh.